Trằn trọc suốt đêm, cuối cùng tôi cũng không ngủ được chút nào.
Công ty chúng tôi áp dụng chế độ chấm công linh hoạt, tôi ngủ nướng thêm một chút, gần 12 giờ mới có mặt ở công ty.
Vừa bước vào, chị lễ tân đã hét toáng lên: "Thầy Trần ơi, có một cô gái xinh đẹp đến tìm thầy kìa, em cho cô ấy vào phòng họp nhỏ rồi."
Chị ta nhấn mạnh ba chữ "xinh đẹp" khiến bao ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Bước ra khỏi thang máy, đúng lúc một đồng nghiệp định đến bắt chuyện với chị lễ tân, nghe thấy thế liền vỗ vai tôi: "Ch*t ti/ệt, Trần Niệm, không ngờ cô gái xinh thế lại đến tìm cậu, body chuẩn thật đấy."
Tôi vẫy tay ra hiệu bảo anh ta im lặng, sau khi chấm công liền đi thẳng vào phòng họp nhỏ.
Vừa mở cửa, hóa ra đó lại là Thu Nhiễm.
Cô mặc chiếc áo len bó sát, trang điểm nhẹ nhàng, toát lên khí chất quyến rũ đúng lứa tuổi.
"Trần Niệm, em... em gọi điện cho anh sáng nay nhưng không thông, nên đành đến tận nơi tìm anh vào giờ nghỉ trưa... thật sự ngại quá."
Tôi lấy điện thoại kiểm tra, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ, có lẽ do để chế độ im lặng lại vội đến công ty nên không để ý.
"Không sao, em chưa ăn trưa đúng không? Cùng đi ăn chút gì đi."
"Vâng ạ."
Chúng tôi đến một tiệm trà gần công ty, vừa ngồi xuống Thu Nhiễm đã hỏi: "Tối qua... em có làm phiền anh không?"
Tôi cười lắc đầu, cố tỏ ra bình thản để che đi sự lúng túng.
"Trần Niệm, em biết anh tránh tiếp xúc với em để giữ khoảng cách. Nhưng giờ... em thật sự không biết tìm ai nữa."
Bị cô ấy đ/á/nh trúng tâm lý, tôi càng thêm bối rối.
"Anh... có lẽ sẽ không tin. Nhưng em cảm thấy Lộ Trạch đã trở về, không chỉ đêm qua. Thực ra... khoảng một tuần trước em đã thấy anh ấy rồi."
Thu Nhiễm uống ngụm nước, ng/ực nhấp nhô, ánh mắt trở nên hoảng hốt bất an.
"Đừng vội, em nói từ từ." Tôi rót thêm nước cho cô.
"Hôm đó trên đường tan làm, em cảm giác có người đi theo sau lưng."
"Người đó bám theo em rất lâu, khi gần về đến nhà, em lấy hết can đảm quyết định phục kích ở góc rẽ."
"Sau khi Lộ Trạch mất, em luôn mang theo gậy chống c/ôn đ/ồ. Lúc đó em rút gậy từ túi xách, định đợi hắn đến gần sẽ tấn công."
"Nhưng khi gậy sắp chạm vào người đó, em phát hiện kẻ theo dõi mình chính là Lộ Trạch."
"Đúng là anh ấy, dù không nhìn rõ mặt nhưng em chắc chắn đó là Lộ Trạch. Bộ quần áo anh ấy mặc chính là đồ em chuẩn bị cho chuyến đi Ai Lao Sơn!"
"Em hét tên anh ấy nhưng người đó không ngoảnh lại, bỏ chạy mất."
"Sau đó em vẫn nhiều lần cảm nhận anh ấy ở gần."
"Đến đêm qua, em đột nhiên tỉnh giấc nửa đêm, phát hiện rèm phòng ngủ không kéo kín, định đứng dậy chỉnh lại."
"Nhưng khi đến trước cửa sổ, em thấy anh ấy đứng giữa bụi cây ngoài vườn, mắt nhìn thẳng vào em."
"Khi ánh mắt chúng em chạm nhau, anh ấy quay người chạy mất vào màn đêm."
"Đó không phải mơ, đúng là anh ấy, chính x/á/c là anh ấy, anh ấy vẫn còn sống!"
"Nhưng em không hiểu, nếu anh ấy sống sao không trở về đường hoàng, cớ gì phải hù dọa em như vậy?"
Nói đến đây, mắt Thu Nhiễm đỏ hoe, cô che mặt khẽ nức nở.
Thực khách xung quanh bắt đầu nhìn về phía chúng tôi, tôi vội hỏi: "Thu Nhiễm, em muốn anh giúp gì nào?"
Cô rút khăn giấy lau khóe mắt, ngước nhìn tôi.
Môi cô run run, một lúc lâu sau mới thận trọng thốt lên:
"Trần Niệm, anh... tối nay có thể đến ở cùng em được không?"
Nghe Thu Nhiễm nói vậy, tôi suýt phun nước, nhìn cô không tin nổi.
Thu Nhiễm vội giải thích: "Trần Niệm, anh đừng hiểu lầm. Anh có thể ngủ phòng khách, hoặc anh ngủ phòng chính, em qua phòng khách cũng được."
Tôi đáp: "Thu Nhiễm, không phải vấn đề ai ngủ đâu. Chỉ là..."
Tôi cũng không biết "chỉ là" gì nữa, có lẽ do chính mình hơi tự ti.
Trai gái đ/ộc thân qua đêm nhà nhau, sao cũng thấy kỳ cục.
Thu Nhiễm ngập ngừng rồi tiếp tục:
"Nếu đúng là anh ấy về thăm em, dù là người hay m/a, em đều muốn gặp lại một lần."
"Nhưng cái Lộ Trạch trở về này, em thấy vừa giống lại vừa không."
"Anh ấy rất kỳ lạ, em không diễn tả được, nhưng thật sự rất khác thường."
"Trần Niệm, em... hơi sợ."
Nhìn vẻ mặt đ/au khổ của Thu Nhiễm, cuối cùng tôi cũng mềm lòng.
Tôi không tin Lộ Trạch thật sự sống lại, nhưng Thu Nhiễm không giống nói dối.
Ch*t ti/ệt, đi thì đi, chẳng lẽ mình lại thiệt.
3
Thu Nhiễm lái chiếc SUV đến đón tôi tan làm.
Sự xuất hiện của cô lại khiến đồng nghiệp xôn xao.
Nhìn chiếc SUV, tôi không khỏi nhớ về Lộ Trạch.
Chiếc xe này chính là do tôi cùng anh ấy đi chọn m/ua.
Thu Nhiễm và Lộ Trạch thuê một căn hộ tầng một, hai phòng ngủ.
Lần trước đến nhà họ là khi vừa nghe tin Lộ Trạch qu/a đ/ời.
Thu Nhiễm nói đêm qua cô nhìn thấy Lộ Trạch trong phòng ngủ.
Cô mở cửa sổ chỉ ra bụi cây ngoài vườn: "Lúc đó anh ấy đứng ngay trong đám cây đó."
Tôi nhìn theo hướng tay cô chỉ, bụi cây um tùm, ban ngày nhìn xanh mướt nhưng đêm đến lại âm u đ/áng s/ợ.
Nửa đêm bỗng thấy người đứng trong đó, đúng là rất gh/ê r/ợn.
Huống chi đó lại là người được cho là từ cõi ch*t trở về.
Tôi hỏi Thu Nhiễm: "Em đã kiểm tra camera giám sát chưa?"
Cô bảo khu chỉ lắp camera ở cổng, nhưng ngày mai có thể cùng tôi kiểm tra xem có người giống Lộ Trạch ra vào không.
Tôi gật đầu hỏi tiếp: "Trước khi đi Ai Lao Sơn, Lộ Trạch có nói ngoài quay phim còn làm việc gì khác không?"