Không Phải Lúc Chết

Chương 11

29/12/2025 10:26

Sau khi họ rời đi, tôi ở lại bên ngoài rất lâu, nghĩ xem về nhà phải giải thích với mẹ thế nào. Mọi thứ đều có thể nói được, chỉ có mái tóc là không thể giấu giếm.

Cuối cùng thì chuyện cũng không giấu được mẹ.

Biết chuyện, mẹ tức gi/ận lắm. Hôm sau bà xin nghỉ làm đến trường tôi, yêu cầu gặp phụ huynh mấy học sinh kia.

Mẹ đứng trước cửa phòng giáo viên, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh, chỉ có đôi bàn tay buông thõng run nhẹ. So với lần xông vào phân xưởng pháo hoa năm xưa, lần này mẹ quyết liệt hơn nhiều.

Giáo viên chủ nhiệm không dám lơ là, lập tức gọi hết phụ huynh đến.

Những học sinh kia coi thường tôi, phụ huynh chúng càng tỏ ra hời hợt ngạo mạn.

Mẹ phân trần với họ, mong họ quản lý con cái cho tốt, nào ngờ họ bảo "không quản nổi".

Họ cho rằng mẹ làm quá, bảo bọn trẻ nghịch ngợm chút thôi, không đáng để bận tâm, đến lời xin lỗi cũng miễn cưỡng.

Chẳng ai quan tâm đến lời tố cáo của mẹ. Họ chỉ biết trơ mắt nói càn, kẻ tám lạng người nửa cân, đều khen kiểu tóc mới của tôi đẹp.

Cuối cùng sau hồi giằng co, giáo viên chủ nhiệm đứng ra hòa giải, bắt họ bồi thường tiền c/ắt tóc và tiền vở bài tập, để tôi đi sửa lại tóc cho gọn gàng, m/ua vở mới. Sự việc kết thúc như vậy.

Tôi bị bạn học hợp lực b/ắt n/ạt, mẹ tôi bị phụ huynh hợp lực ứ/c hi*p. Nhưng chúng tôi thật sự bất lực.

Mẹ uất ức khó tả, không nhận tiền của họ. Cuối cùng mọi người chia tay trong bất hòa.

Mấy học sinh kia rất bất mãn với việc tôi gọi phụ huynh. Thấy mẹ tôi khuyết tật không làm được gì, chúng càng ra sức b/ắt n/ạt tôi, chọc ghẹo tôi bằng đủ thứ tiểu tiết khiến người khác không bắt được sai phạm.

Không biết ai nghe được chuyện cũ của nhà tôi, thêm mắm thêm muối đồn khắp nơi. Những ngày tháng của tôi càng khốn đốn.

Tôi đã phản kháng, đã tranh luận đúng lý, nhưng chẳng ai nghe. Tôi đành cam chịu những tai ương vô cớ.

Vừa tủi thân vừa đ/au lòng, dù cố ép bản thân phân tâm, tôi không thể nào tập trung học hành như trước.

Thế là thành tích lại tụt dốc, tinh thần ngày càng suy sụp.

Mẹ nhìn thấy hết, xót xa vô cùng. Tôi biết mẹ cũng đã cố hết sức.

Cuộc đời vốn vậy, nhiều chuyện chúng ta đành bất lực.

Tôi nghĩ, thôi thì đừng đi học nữa, cùng mẹ vào nhà máy điện tử làm công nhân, còn đỡ đần được mẹ phần nào.

Nhưng ý nghĩ vừa manh nha, bỗng một ngày mọi chuyện lại êm xuôi.

Những học sinh kia không còn nhắm vào tôi nữa, đi đâu cũng tránh mặt, tỏ ra rất sợ tôi. Phụ huynh chúng lần lượt đến trường xin lỗi tôi, nói năng hết sức lịch sự.

Trong lớp chẳng ai dám nói chuyện với tôi, tạo thành một tình cảnh còn khắc nghiệt hơn cả sự cô lập.

Lại một chuyện kỳ lạ nữa.

Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết cuộc sống lại trở về quỹ đạo cũ.

May là chưa kịp nói với mẹ ý định bỏ học đi làm công nhân, không thì lại bị mẹ giáo huấn một trận.

Mẹ luôn dạy tôi phải chăm chỉ học hành, tập trung học hành.

Bà đặt kỳ vọng rất cao: thi đậu trường cấp ba trọng điểm, vào được đại học tốt, tốt nhất là đi du học mở mang tầm mắt, như thế mới không uổng một đời.

Mẹ không chỉ yêu cầu cao với tôi, mà còn nghiêm khắc với chính mình.

Bà không bằng lòng với công việc dây chuyền, không thích làm mãi những việc lặp đi lặp lại như cái máy.

Mẹ thích học, thích động n/ão. Lúc rảnh, bà đến thư viện huyện mượn sách, tự học kiến thức kế toán, pháp luật; làm việc nhà cũng không ngơi tay, bật radio nghe tin tức hoặc kênh du lịch; sách giáo khoa của tôi bà cũng lật xem, học được vài câu tiếng Anh.

Bà bảo nếu sau này tôi đi du học, bà đi theo chơi cũng không làm phiền tôi.

Đến khi tôi sắp học xong cấp hai, mẹ được điều vào phòng kế toán của nhà máy điện tử.

Thi tuyển sinh cấp ba của tôi cũng rất tốt, đậu vào trường trọng điểm của thành phố.

Năm 2007, tôi vào lớp 10, ở nội trú trong thành phố, mẹ vẫn sống ở huyện.

Cấp ba dù sao cũng là trường tốt, không khí học tập sôi nổi, đúng như môi trường tôi mong muốn.

Bạn học tính tình tốt, có giáo dục, không ai biết chuyện cũ nhà tôi, đối xử với tôi rất thân thiện.

Dù chỉ là thứ thân thiện lịch sự mà xa cách.

Sở thích của học sinh cấp ba vừa rộng lại vừa thanh lịch. Tôi chỉ là học trò tỉnh lẻ, vẫn không hòa nhập được với tập thể.

Bạn học tự nhiên kể về bố mẹ chúng, còn tôi không có bố, mẹ lại khuyết tật.

Tuổi dậy thì khiến mặc cảm của tôi càng thêm sâu sắc.

Nhà xa nên tôi phải ở nội trú, hai tuần mới về nhà một lần. Những ngày cô đơn ấy, tôi luôn nhớ mẹ da diết.

Mẹ dường như cũng hiểu hoàn cảnh của tôi. Học kỳ hai lớp 10, hợp đồng thuê nhà ở huyện hết hạn, bà trả phòng, nghỉ việc lên thành phố.

Mẹ thuê nhà cạnh công viên Nhân Dân, không xa trường tôi lắm, lại tìm được việc làm kế toán gần đó.

Tôi chuyển sang học b/án trú, tối nào cũng về nhà ăn cơm, sau bữa tối cùng mẹ đi dạo công viên Nhân Dân.

Mẹ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội giáo dục nào. Bà chỉ vào chiếc kén trên cây nói: "Sâu bướm từ nhỏ đến lớn đều ở trên cây cho đến khi hóa bướm, còn ve sầu phải từ lòng đất tối tăm từng bước bò lên cây mới l/ột x/á/c trưởng thành. Nhưng cuối cùng chúng đều gặp nhau trên cao. A Hồi, con người có nhịp sống khác nhau, con phải giữ vững nhịp độ của mình, đừng bận tâm người khác."

Mẹ lại bắt đầu rồi.

Lý lẽ thì tôi hiểu, nhưng nói thì dễ làm thì khó. Tôi là con người, không phải động vật. Động vật hành động theo bản năng, còn tôi có suy nghĩ có tình cảm.

Lời mẹ nói tôi thường không nghe vào, trong lòng luôn muốn cãi lại đôi câu. Dù sao đi nữa, có mẹ bên cạnh, mây đen trong lòng tôi dần tan biến.

Nhưng vẫn có một nỗi bất an luôn tồn tại.

Mấy năm nay như bấm nút tua nhanh, đầu tiên chuyển đến huyện, rồi lại dọn lên thành phố, càng đi càng xa.

Nhưng càng xa thị trấn nhỏ, cảm giác bất an ấy lại càng mãnh liệt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm