Cô ấy tiếp tục nói: "Hôm đó tan làm về, bà ta chặn tôi trong ngõ hẻm, cầm d/ao dọa gi*t, bảo mình bị t/âm th/ần, gi*t người không phạm pháp. Nếu con tôi còn b/ắt n/ạt con bé, bà ta sẽ gi*t nó. Bà ta còn lôi bệ/nh án ra dí vào mặt bắt tôi xem. Tôi suýt ch*t khiếp, ánh mắt đó kinh dị lắm, đúng là đồ đi/ên rồ."
"Chuyện này..." Tôi lắc đầu, lại lắc đầu, nhất thời không biết nói gì, cuối cùng chỉ thốt lên, "Không thể nào, mẹ tôi... mẹ tôi sao có thể mắc bệ/nh t/âm th/ần?"
"Tôi biết thế nào được, cô tự hỏi bà ấy đi. Lúc đó tôi sợ ch*t khiếp còn không kịp nhìn rõ bệ/nh án, nhưng bà ta chống gậy tóc tai bù xù đứng đó với con d/ao, thật sự đ/áng s/ợ lắm... Ơ, sao cô chạy rồi?"
Tôi không đợi cô ta nói hết, quay người bỏ chạy.
Chạy một mạch đến bến xe buýt tổng, mắt dán vào từng bảng hiệu dừng xe. May thay, tuyến xe về thị trấn nhỏ ngày xưa vẫn còn hoạt động.
Xe bon bon từ thành phố vào khu vực núi, một tiếng sau thì đến nơi, trời cũng sập tối.
Tôi chạy đến cổng trường tiểu học cũ, tìm bác bảo vệ.
Người đàn ông trung niên nhìn tôi đầy cảnh giác: "Tan học rồi, cháu tìm ai thế? Mồ hôi nhễ nhại thế kia, có chuyện gì à?"
Tôi nuốt nước bọt nghẹn ngào: "Bác gác cổng ngày xưa... bác ấy đâu rồi? Người làm bảo vệ ở đây hơn chục năm trước ấy? Cháu có việc gấp muốn hỏi bác."
Người đàn ông đáp: "Đó là bố tôi, giờ cụ ở nhà. Để tôi gọi điện giúp cháu. Bình tĩnh đã, uống ngụm nước đi."
Điện thoại thông liền—
"Quà? Quà gì... À, cái hộp màu đỏ dải ruy băng xanh ấy hả? Chuyện từ hơn chục năm trước rồi." Giọng cụ già vang qua điện thoại, "Là cảnh sát Lư mang đến, gửi cho một bé gái, còn dặn đừng nói là anh ấy đưa..."
"Cảnh sát Lư... Ông già Noel là anh ấy?" Tôi lẩm bẩm, "Giờ anh ấy ở đâu?"
"Vẫn ở đồn công an huyện, giờ làm trưởng đồn rồi." Người bảo vệ liếc đồng hồ, "Giờ này chắc chưa tan làm, cháu đến ngay đi, chắc có việc khẩn cấp lắm."
"Vâng, cháu có việc gấp, cảm ơn bác."
Tôi phóng như bay tới đồn công an huyện, hớt hải bảo lễ tân cho gặp cảnh sát Lư.
Nhân viên tiếp tân thấy tôi mặt mày lem luốc, biết có chuyện chẳng lành, liên tục hỏi han xem tôi cần giúp gì.
Tôi quát: "Anh không giúp được đâu! Tôi cần gặp cảnh sát Lư, gọi anh ấy ra ngay!"
Cổ họng khô đặc, giọng tôi vỡ oàng oàng, trạng thái gần như đi/ên lo/ạn.
Viên cảnh sát vội dẫn tôi vào phòng tiếp khách rồi đi gọi người.
Cảnh sát Lư hấp tấp chạy đến, tròn mắt khi thấy tôi: "A Hồi, cháu về rồi? Mẹ cháu..."
"Mẹ cháu xảy ra chuyện rồi phải không? Bác nói cho cháu biết bà ấy ở đâu?"
Cảnh sát Lư ngập ngừng không đáp.
Tôi hỏi dồn: "Những món quà Giáng sinh cháu nhận được hồi nhỏ, là bác tặng phải không?"
So với bí mật cấp cao không thể tiết lộ, chuyện này dường như nhẹ hơn.
Cảnh sát Lư thở dài: "Mẹ cháu nhờ bác m/ua hộ. Hồi đó đúng dịp bác đi tập huấn ở thành phố, mẹ cháu nói cháu buồn ở trường, muốn tạo bất ngờ cho cháu vui, để các bạn để ý hơn. Bà ấy nhờ bác m/ua quà đẹp ở phố, còn dặn phải giả là quà ông già Noel. Bác không biết chọn gì, thấy người thành phố hay m/ua cái đó nên m/ua theo."
Cũng là mẹ.
Ngày ấy bà ngoài miệng bảo tôi đừng để ý người khác, nhưng trong thâm tâm hiểu tôi khao khát có bạn.
Tôi không thể nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn tìm thấy bà ngay—
"Mẹ cháu đâu rồi? Bác nói cho cháu đi mà!" Tôi gào khóc.
Cảnh sát Lư do dự giây lát, thở dài đáp lời.
Ông nói, mẹ tôi bị bắt rồi.
Một buổi chiều bình thường cách đây không lâu, bà đến đồn tự thú, nhận mình là hung thủ vụ án gi*t người, phân th* th/ể năm 2000. Cảnh sát tiếp nhận tưởng bà đùa, nhưng bà mặt lạnh như tiền, không giả vờ chút nào. Người đó vội báo cáo cấp trên.
Cảnh sát Lư biết tin cũng không tin, nhưng vẫn làm theo quy trình dẫn người đi khám nghiệm. Mẹ tôi dẫn họ xuống hầm chứa nhà tôi, chỉ hiện trường.
Ở đó, cảnh sát Lư phát hiện một đ/ốt ngón tay người.
Sau khi khảo sát, hầm còn vô số mảnh xươ/ng vụn, đất ngấm đầy m/áu khô đen sì dưới ánh đèn.
Kết quả giám định ADN x/á/c nhận những mảnh xươ/ng này thuộc về Trần Th/ù - nạn nhân vụ án mạng bỏ ngỏ từ hơn chục năm trước.
Cuối cùng mẹ tôi bị bắt vì tình nghi s/át h/ại Trần Th/ù, hiện đang bị giam ở trại tạm giam.
Nhưng tại sao cảnh sát Lư lại phát hiện đ/ốt ngón tay? Đốt ngón đó rõ ràng tôi tìm thấy năm lớp 11, sau này mẹ bảo sẽ xử lý rồi cầm đi.
Năm đại học, tôi về hầm thu thập đất và mảnh xươ/ng, bị mẹ phát hiện. Bà bảo tôi đừng quan tâm, sẽ tìm dịp lấp hầm. Nhưng đến khi tôi tốt nghiệp đại học vẫn chưa lấp.
Trước lúc xuất ngoại, tôi dặn đi dặn lại bà lấp hầm, vậy mà bà vẫn không làm. Bà giữ nguyên hầm chứa cẩn thận.
Mẹ tôi chưa từng muốn hủy bằng chứng, chưa từng muốn lấp hầm. Bà cố ý đặt lại đ/ốt xươ/ng ngón tay vào đó.
Sự việc vỡ lở, cả thị trấn chấn động. Không ai ngờ người phụ nữ què quặt nhỏ bé kia lại có thể gi*t ch*t gã đàn ông to cao, rồi phân x/á/c.
Nhưng mẹ tôi hoàn toàn nhận tội, còn cung khai chi tiết quá trình gi*t người, phân th* th/ể.
Mùa thu năm 1998, theo sự dẫn dụ của mẹ, Trần Th/ù lén đến nhà tôi. Bà cho hắn uống rư/ợu mạnh đến ngất đi, rồi lôi xuống hầm, đẩy từ cầu thang.
Bà trói hắn vào ghế, nh/ốt trong hầm tối suốt mấy ngày khiến hắn đi/ên lo/ạn, sau đó dùng d/ao lóc thịt mũi nhọn gi*t ch*t, rồi dùng c/ưa rìa x/ẻ x/á/c, đem lên núi ch/ôn từng phần.
Suốt quãng thời gian đó, mẹ xin nghỉ làm ở nhà không phải để đoàn tụ với bố, mà để xử lý th* th/ể. Những âm thanh tôi nghe thấy trong nhà không phải của bố, mà là Trần Th/ù.
Mẹ một mình làm tất cả. Ban ngày xuống hầm x/ẻ x/á/c, tối về lau sạch m/áu trên mặt tay, làm món trứng xào hành ngon lành cho tôi ăn, hỏi han chuyện trường lớp.