Bố mỗi ngày đều chuẩn bị một ly sữa.
Không lâu sau, đi/ên.
Bố và khóc đến nghẹn ngào, tự sóc chu đáo.
Nhưng cách nào khác, đành vào t/âm th/ần.
Trùng hợp đúng ngày trước chuyển đi, và lại t/ự s*t.
Cái khốc cùng.
Tuy nhiên, và tội.
Đây mật gia đình bốn người chúng tôi.
1
Bố rất mẹ, nâng như báu vật.
Đến đứa gái ruột như gh/en tị.
Nửa trước, chợ m/ua cả thùng sữa.
Bảo rằng g/ầy bồi bổ.
Mỗi tối trước ngủ, đều hâm nóng mang vào phòng mẹ.
Tôi đòi uống, vừa định cho.
Bố liền ngăn lại.
Còn nói:
"Đàn đàn ông chuộng, nào lấy chồng người chiều."
Nhưng mười tuổi, nói những này sớm.
Tôi bĩu môi, ăn vạ.
Sao uống được?
Cuối đồng ý:
"Mai m/ua thùng trẻ em, chưa?"
Kết thùng hộp bị uống hết trong ba ngày.
Thèm thuồng, lại mẹ.
Mẹ vốn thương lắm, chọc nhẹ mũi than tham ăn" ly ấm tôi.
Không quên dặn: "Uống từ, kẻo sặc đấy."
Tôi mừng rỡ miệng.
Nhưng kịp nếm, ly bị phăng.
Là bố.
Vừa lúc xong thì gọi phơi rau.
Giờ làm xong việc trở về phòng.
Bố trợn quát m/ắng:
"Sao mày tham ăn thế? giành à?"
Dù thương hơn tôi.
Nhưng trước giờ hiền lành, từng khắc thế.
Tôi khóc òa.
Mẹ hoảng hốt chầm lấy tôi.
Quay sang bố:
"Chỉ ly sữa, anh thế không?"
"Văn Văn nhỏ, tuổi lớn."
"Ly này nên bé uống hơn!"
Bố ngượng nhưng đáng.
Ngồi xổm xuống dịu giọng:
"Văn Văn, xin lỗi, lỗi bố."
"Mai m/ua hai à không, mười thùng nhé?"
Tôi bật cười.
Vẫn giả vờ hờn dỗi ngoảnh mặt.
Bố bế về phòng.
Đi vẫn dặn mẹ:
"Uống nhanh kẻo ng/uội."
2
Về phòng tôi, túc dạy bảo:
"Mẹ hy sinh nhiều vì mình."
"Chúng ta xử tốt với mẹ."
Mẹ giàu thành phố.
Còn ngày ấy chỉ thằng nghèo.
Ông ngoại hôn nhân.
Mẹ c/ắt đ/ứt h/ệ theo bố.
Lại về quê nghèo khổ bố.
Tôi gật đầu ngoan ngoãn hứa với bố.
Lẽ uống bổ, khỏe chứ.
Nhưng hiểu sao dạo này sức yếu.
Ban đầu ngủ li bì.
Sau thường xuyên giác, la hét người ch/ém mình.
Rồi bắt đầu chống trả giác, ném đạc lung tung.
Khi thì ghế, liềm, rìu...
Đồ đạc trong vỡ tan hết.
Dân làng bảo đi/ên rồi.
Trước trẻ hay sang chơi.
Vì hiếu khách, cả đều tốt bụng.
Nhưng bệ/nh, người lớn dặn -
Tránh xa tôi.
Gặp ngoài đường lảng tránh, sợ di th/ần ki/nh.
Tan học, ngồi sân nhìn thờ.
Bố lo lắng trạm khám.
Bác sĩ chẩn đoán t/âm th/ần, khuyên nhập viện.
Bố khóc nức nở, t/át tấp vợ.
Nhưng đi.
Bà khóc, tay thì thầm:
"Trời phù hộ dâu mau khỏe!"
Mẹ chồng nàng dâu thường vặt.
Nhưng thương lắm.
Dân làng nhìn cảnh cảm lắc đầu bỏ đi.
Sau đó, bệ/nh ngày nặng.
Một ngày gi*t người.
3
Hôm đó, ngồi gà ăn.
Mẹ tiến lại gần.
Bố hay biết.
Tôi học về, hét thất thanh.
Bố quay đầu lại.
Đón nhát mẹ.
M/áu trên tay phun thành dòng.
May kịp quay đầu.
Không thì ch/ém trúng óc.
Bố vết thương rên xiết.
Tôi vội lấy khăn sạch băng lại.
Ngẩng kỳ mẹ.
Vừa h/oảng s/ợ.
Lại tiếc nuối.
Tôi từng cảnh m/áu me thế.
Bà gi*t gà trốn.
Vừa sợ hãi vừa lo bố.
Tay giữ khăn người run bần bật.
Mẹ chạy vào lòng, khỏi vũng m/áu.