Khi kể chuyện đêm khuya, con gái hỏi tôi:

"Sao chỉ có hoàng tử mới hôn công chúa ngủ say được?"

Tôi bảo con, đó là nụ hôn chân ái.

Nhưng con lắc đầu: "Hoàng tử gặp công chúa lần đầu, rõ ràng là mê nhan sắc, sao gọi là chân ái?"

Nghe vậy, tôi sững người.

Con gái bỗng buồn bã thở dài: "Mẹ ơi, mẹ không trả lời được câu này, con sẽ ch*t mất!"

01

Lời con gái khiến tôi gi/ật mình.

Vội vàng nắm tay con vỗ vào gỗ: "Hừ hừ, đừng có nói ch*t chóc lung tung."

Tay nhỏ của con đỏ ửng, thường ngày đã khóc ré lên vì đ/au.

Nhưng hôm nay, gương mặt non nớt ấy lại lặng như tờ.

"Mẹ ơi, sao chỉ hoàng tử mới hôn tỉnh công chúa?" Con lại hỏi, giọng đầy sốt ruột.

Đứa trẻ mấy tuổi hiếu kỳ, có thắc mắc là phải hỏi cho ra lẽ.

Tôi hối h/ận vì kể chuyện "Người đẹp ngủ trong rừng".

"Con đừng nghĩ nhiều, mai còn đi mẫu giáo, ngủ sớm đi nhé?"

Vừa dỗ dành, tôi vừa bế con lên giường, kéo chăn cho bé.

Nhưng khi tắt đèn, con bỗng ôm ch/ặt lưng tôi.

"Mẹ ơi, xin mẹ nói cho con biết đi mà."

"Không con sẽ ch*t mất."

"Con muốn sống, mẹ c/ứu con đi."

Con gái chớp đôi mắt đẫm lệ.

Trong bóng đêm, long lanh như pha lê.

Tôi tưởng con chỉ hăm dọa để được giải đáp.

Trẻ con vẫn hay làm thế.

Thế nên tôi chỉ dặn "ngủ ngoan đi con" rồi rời phòng.

Lúc ấy tôi vô tâm, nghĩ trẻ con nói bừa.

Chẳng để ý ánh mắt tuyệt vọng của con qua khe cửa.

02

Về phòng mình, lòng dạ bồn chồn.

Con gái vốn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay sao lạ thế.

Hay do mẫu giáo mới có vấn đề? Hay bị bạn bè thầy cô b/ắt n/ạt?

Nghĩ mãi không ra, buồn ngủ ập đến.

Sáng hôm sau, chuông báo thức reo.

Chuẩn bị xong bữa sáng, tôi gọi con dậy.

Đứng trước cửa phòng con, không hiểu sao lòng dự cảm bất an, tim đ/ập thình thịch.

"Mẹ ơi, con sẽ ch*t." Câu nói đêm qua văng vẳng.

Tôi hít sâu, nén cảm xúc xuống.

Mở cửa.

Con đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon, miệng hé mũm mĩm.

Tôi bật cười, sao mình cũng cuồ/ng lo/ạn theo con thế này.

Con gái dậy, đi học, về nhà, đi ngủ.

Mọi thứ như thường lệ.

Chỉ khác là mấy hôm nay con luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng.

Hễ tôi quay lại, con liền né đi.

Cuối cùng tôi chịu không nổi.

Đợi đến cuối tuần, định nói chuyện rõ ràng với con.

Tôi đặc biệt ra chợ m/ua bánh con thích.

Nhưng khi xách đủ túi lớn túi nhỏ về, khu tập thể đã đông nghịt người.

Họ mặt mày căng thẳng, bàn tán xôn xao.

Mấy bà hàng xóm quen biết, nhìn tôi thở dài.

Nỗi sợ bùng lên, tôi đẩy đám đông chạy về nhà.

Chạy được nửa đường, đã thấy nhà mình ngùn ngụt lửa.

Mà con gái tôi, vẫn ở nhà một mình.

03

"Bối Bối! Bối Bối!"

Lính c/ứu hỏa kéo tôi ra khỏi vạch cảnh giới.

"Chị ơi bình tĩnh! Để chúng tôi lo, chị lùi ra sau đi!"

Các bà biết nhà có trẻ, vội an ủi: "Cháu đừng lo, Bối Bối thông minh lắm, biết đâu đã tự chạy xuống rồi."

Tôi khóc đến nghẹt thở, tuyệt vọng tột cùng.

Bối Bối không xuống được.

Con mới sáu tuổi, lúc đi tôi sợ con chạy lung tung nên khóa ch/ặt cửa.

Đầu óc ù đi vì khóc, mơ hồ nghe tiếng con thều thào: "Mẹ ơi, con nóng quá, đ/au quá."

Không biết bao lâu sau, lính c/ứu hỏa khiêng ra chiếc cáng phủ vải trắng.

Tôi chới với chạy đến, gi/ật tấm vải.

Con gái ch/áy đen, thân thể quằn quại, ôm khư khư quả cầu pha lê yêu thích.

Quả cầu chảy nhão vì nhiệt, dính ch/ặt vào bàn tay nhỏ.

Thấy cảnh tượng ấy, tôi ngất lịm.

04

Tỉnh dậy đã hai ngày sau.

Chồng đi công tác về, ngồi bất động bên giường bệ/nh.

Anh ta tiều tụy hẳn, tóc bạc trắng xóa.

"Bối Bối đâu? Bối Bối đâu?" Tôi nắm tay chồng, mong đó chỉ là á/c mộng.

Giọng khàn đặc vì khát.

Chồng lắc đầu, mắt đỏ ngầu: "Con đã yên nghỉ rồi, mình phải mạnh mẽ lên."

Đã ch/ôn cất rồi sao...

Tôi đưa con đến thế gian này, giờ chẳng thể tiễn con đoạn cuối.

Nước mắt lại giàn giụa:

"Anh ơi, tại em cả, em không nên để Bối Bối ở nhà một mình."

"Em còn khóa cửa, c/ắt hết đường sống của con."

"Bị th/iêu sống, đ/au lắm anh ạ."

Chồng vỗ nhẹ lưng tôi, giọng nghẹn ngào:

"Tại anh không về sớm, em một mình chăm con đã vất vả lắm rồi."

"Ch/áy do chập điện, ai ngờ được."

Lời an ủi của chồng, tôi không nghe thấu.

Chợt nhớ mấy hôm trước Bối Bối hay hỏi, tôi ngồi bật dậy:

"Anh ơi, anh biết tại sao chỉ hoàng tử mới hôn tỉnh công chúa không?"

Vừa dứt lời, ánh mắt chồng thoáng tối sầm.

Chỉ chớp mắt, khiến tôi nghi ngờ mình nhìn lầm.

"Em? Sao em lại hỏi chuyện này?"

Tôi nói từng chữ: "Bối Bối ch*t không phải t/ai n/ạn!"

05

Trước tôi tưởng con nói đùa.

Bối Bối bảo, nếu tôi không trả lời được câu này, con sẽ ch*t.

Giờ đây, con thật sự ch*t rồi.

Tại sao? Tại sao?

Rốt cuộc đáp án là gì?

Tôi kể hết cho chồng, anh chỉ thở dài:

"Em căng thẳng quá rồi, Bối Bối ch*t là do t/ai n/ạn."

"Lẽ nào con bé đoán trước được cái ch*t? Chỉ trùng hợp thôi, đừng gán ghép vô lý."

Chồng không tin.

Không sao.

Tôi tự biết là thật.

Từ đó, tôi như con gái ngày trước, đi/ên cuồ/ng hỏi khắp nơi:

"Bạn có biết tại sao chỉ hoàng tử mới hôn tỉnh công chúa ngủ say không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau khi trọng sinh, tôi và kẻ thù không đội trời chung HE

Chương 12
Ra nước ngoài hai năm, kẻ thù không đội trời chung của tôi khắp nơi tung tin đồn rằng tôi là bạch nguyệt quang của hắn. Tôi tức giận quay về nước, nhưng thứ nhận được lại là một bức thư tuyệt mệnh hắn để lại. Chủ nhân của bức thư ấy đã qua đời từ một tháng trước. Không có người thân thích, toàn bộ di sản đứng tên hắn đều để lại cho tôi — kẻ từng đối đầu với hắn suốt nhiều năm. Trong căn nhà hắn từng ở, tôi phát hiện ra một đống thư chưa kịp gửi. Từ đó, tôi mới biết được mối tình đơn phương kéo dài suốt mười năm của hắn. Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về năm mà quan hệ giữa hai chúng tôi vừa mới trở mặt. Nhìn kẻ trước mặt vẫn cứng miệng buông lời tàn nhẫn, tôi túm lấy cổ áo hắn, hôn mạnh xuống. Quả nhiên, dù miệng có cứng đến đâu, hôn lên rồi cũng mềm cả thôi.
424
10 Ngụy Bệnh Luyến Tình Chương 23. HOÀN
11 Không chỉ là anh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm