Tôi cứu Hoàng đế lên thuyền

Chương 5

13/09/2025 12:58

Vì Hoàng thượng hạ lệnh, lần này hồi kinh, Vinh Vương tùy giá. Ngày lên đường, bách tính tiễn đưa, cảnh tượng ấy khiến người đời khó quên.

Hoàng thượng vừa kinh ngạc vừa cảm động:

- Chư vị hương thân, chớ bi thương. Trẫm sẽ cử thanh liêm cần chính, ái dân như tử đến đây. Còn Vinh Vương được các ngươi ái m/ộ...

Ngài đảo mắt đầy ẩn ý nhìn con trai bên cạnh:

- Một mảnh phong địa sao đủ thi triển báo phụ? Trẫm còn muốn giao trọng trách, mong nó chẳng phụ lòng trẫm!

Lời lẽ hàm ý lặp lại khiến kẻ ngốc cũng hiểu thâm ý, ngay cả Ngũ Thống lĩnh nhìn Vinh Vương cũng trở nên nồng nhiệt. Thế mà Vinh Vương lại vượt qua Hoàng thượng, hướng mắt về phía ta.

Ta mỉm cười, ngoảnh mặt đi.

15.

Nhớ mấy ngày đầu vào Vinh Vương phủ, Vinh Vương ngày nào cũng thỉnh giáo cách ứng xử với Hoàng thượng.

- Ngài là phụ thân ruột, chẳng hiểu tính tình của người sao? - Ta kinh ngạc.

Vương ánh mắt ảm đạm:

- Ngài là thiên tử chín tầng mây. Bổn vương chỉ là hoàng tử thất sủng, từ nhỏ chưa từng được gần gũi phụ hoàng.

Ánh mắt hắn hiện tò mò:

- Nhưng xem Uyển cô nương cùng phụ hoàng đối đáp, cười gi/ận tùy tâm, dù Hoàng huynh đệ đắc sủng nhất cũng chẳng dám phóng túng như thế. Chẳng hay có bí quyết gì?

Ta cười phơi:

- Nào có chiêu thức gì! Ta chỉ coi Hoàng thượng như lão nhân bình thường. Cách ngươi đối đãi phụ thân trong dân gian thế nào, cứ thế mà làm!

Vinh Vương ngẫm nghĩ hồi lâu bỗng vỡ lẽ. Đêm ấy, hắn cuốn chiếu chăn dọn vào phòng Hoàng thượng:

- Phụ thân gặp nguy, nhi tử đương nhiên phải hộ giá thân cận.

Từ đó không còn khúm núm hay xu nịnh, chỉ đối đãi như phụ tử thường tình, hai người hòa thuận vui vẻ. Tình cảm phụ tử tăng nhanh như diều gặp gió, Vinh Vương đem công lao ghi vào đầu ta.

Được lòng thiên tử hiện tại và tương lai, vinh hoa phú quý chắc chắn trong tay. Biết đâu còn được phong chức Ngự tứ bá ngư! Mấy đêm ấy ta vui mừng trằn trọc, lăn lộn trên giường.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài. Đoàn hồi kinh chưa ra khỏi phong địa đã nhận tin: Đại hoàng tử tạo phản, nghịch quân chặn hết đường về kinh.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình:

- Nghịch tử! S/úc si/nh!

Ngài quắc mắt nhìn Ngũ Tầm:

- Lúc trẫm vắng kinh, các ngươi để kinh thành thành thế này sao?

Đại thống lĩnh Ngũ Tầm cúi đầu hổ thẹn. Thực ra từ khi Hoàng thượng mất tích, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đã âm mưu. Chỉ trong tháng, triều đình chia ba phe: phe Đại hoàng tử, phe Nhị hoàng tử và số ít bảo hoàng đảng.

Hoàng thượng tuổi cao lại mất tích, bọn mưu thần đương nhiên tìm đường sống. Nay ngài an nhiên trở về, há để yên cho kẻ dòm ngó ngai vàng? Huống chi còn hung thủ ám hại ngài.

Đại hoàng tử phản nghịch, Nhị hoàng tử xưng vương, chỉ đợi huynh trưởng sát phụ rồi lấy danh nghĩa phản nghịch tiêu diệt chướng ngại.

Nổi gi/ận xong, Hoàng thượng bình tĩnh lại:

- Mộng ban ngày! Mấy đứa trẻ chưa sữa khô, tưởng xoay chuyển giang sơn dễ như trở bàn tay sao?

16.

Tử huyệt của Hoàng thượng chính là quân đội. Ngũ Tầm khôn ngoan mang theo hổ phù. Chỉ cần thoát khỏi đây là có thể điều binh bình lo/ạn.

Nhưng đạo quân gần nhất cách ba ngày đường. Phong địa đã bị vây ch/ặt, duy nhất đường thoát là thủy lộ. Ngự Lâm quân toàn lính bộ, chẳng thạo chèo thuyền.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ta. Chẳng lẽ trong phòng toàn đại tướng quân, hoàng tử vương gia, mà nhiệm vụ nghênh nguy lại trông chờ vào tay ngư nữ?

Kiều Tam Thúc chép miệng:

- Hừ, bạc nhà vua khó ki/ếm thật!

Hoàng thượng đỏ mặt. Vinh Vương cũng thẹn thùng liếc nhìn ta:

- Nhi tử đâu thể mặc phụ hoàng vào nguy? Con nguyện hộ giá phụ hoàng đột phá!

Hoàng thượng cảm động khôn xiết. Ngũ Tầm chợt tỉnh ngộ. Trước đây hộ giá bất lực để thiên tử gặp nạn, nay lại sơ suất để Đại hoàng tử chặn đường. Nếu không lập công chuộc tội, chỉ có ch*t mới hết tội!

Hắn quỳ một gối:

- Thần thề bảo vệ bệ hạ và Vinh Vương tới Sơn Thành quân!

Dáng vẻ ấy như muốn nói nếu không được đi sẽ đ/âm đầu t/ự v*n. Hoàng thượng không dám nhìn Kiều Tam Thúc, đành trơ mặt da xin ta:

- Nhị Nương, ngươi xem...

Giúp người giúp đến cùng, ta vung tay:

- Uyển Nhị Nương ta làm việc có đầu có đuôi! Lần này, mang hết!

Cả phòng từ thiên tử đến Ngự Lâm thống lĩnh đều lộ vẻ mừng như chó con, ta như thấy đuôi họ ngoe ng/uẩy sau lưng.

17.

Cuối cùng quyết định: ta, Hoàng thượng và Vinh Vương giả làm gia đình ngư dân trên một thuyền. Kiều Tam Thúc và Ngũ Thống lĩnh giả ngư phu chèo thuyền khác.

- Thật cho nó hưởng lộc! - Kiều Tam Thúc lẩm bẩm.

Ngũ Tầm trợn mắt:

- Hoàng tử kim chi ngọc diệp, chẳng xứng với Uyển cô nương sao?

Hoàng thượng bĩu môi:

- Thủ nghệ và nhân phẩm của Nhị Nương, ai cưới được là phúc lớn!

Ngũ Tầm đành im bặt. Vinh Vương nghe vậy càng bối rối, hắn thi lễ:

- Làm phiền cô nương rồi!

Ta cười khoáng đạt:

- Đâu có phiền. Chỉ sợ làm khổ điện hạ đóng vai ngư phu cùng ta.

Mặt hắn ửng hồng:

- Đã vậy, cô nương đừng gọi điện hạ nữa. Gọi tiểu vương Tam Lang được chăng?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm