Phương Phương cho rằng "lão đại" mà Vương Minh nhắc đến là Phương Chính.
"Đã bảo rồi mà."
"Đã bảo rồi còn động thủ?"
"Diễn cho thật một chút, không thì sao giống cảnh đột nhập?"
"Ờ, được rồi."
Hai người vật lộn một hồi.
"Trên đầu giường có con d/ao, cậu dùng nó đ/âm tôi một nhát đi."
"Hả?"
"Hả cái gì? Không phải đã thống nhất rồi sao?"
"Ồ, không sao chứ?"
"D/ao giả cả, không sao đâu."
Vương Minh với tay về phía gối của Phương Phương, cầm con d/ao đ/âm mạnh xuống.
"Không phải con d/ao này..."
Phương Phương lên tiếng, nhưng đã muộn.
60
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, chưa chắc đã là sự thật.
Nhưng cảnh tượng này chính là kịch bản khả dĩ nhất mà chúng tôi đã thảo luận sau khi xâu chuỗi mọi manh mối.
"Vậy ra là ba chúng ta đã gi*t Phương Phương?"
Trường Hà nghẹn ngào, ánh mắt khó tin.
D/ao của tôi, người của Trường Hà, kế hoạch của Phương Chính - nói ba chúng tôi hợp lực gi*t Phương Phương cũng không sai.
Nhưng mỗi người chúng tôi đều muốn tốt cho cô ấy, lẽ nào chúng tôi đã sai?
Tôi lau nước mắt trên gò má: "Phương Phương là do tôi gi*t."
Cả hai không đáp lời, tôi lặng lẽ rời đi.
Phương Phương đích thị do tôi gi*t, tôi đã nói với cô ấy: "Con d/ao găm này là của tôi, nhiều người biết lắm. Dù cô có đ/âm ch*t ai, tội cũng quy về tôi."
Chỉ có điều, giờ lưỡi d/ao ấy lại đ/âm ch*t chính Phương Phương.
Đương nhiên vẫn tính vào đầu tôi.
61
Năm ngày, tóc tôi bạc trắng từ ngọn đến gốc.
Suốt năm ngày ấy tôi hầu như không ngủ, cứ suy nghĩ vẩn vơ: Bao năm qua tôi sống vì cái gì?
Tôi có yêu Phương Phương không?
Có chứ, yêu nhiều lắm chứ.
Vì tình yêu của tôi, cô ấy ch*t.
Tôi có biết ơn Trường Hà không?
Rất biết ơn, Phương Chính cũng vậy, cả hai đều từng chăm lo cho tôi từ thuở nhỏ.
Giờ thì huynh đệ ly tán.
Cần nhiều tiền như thế để làm gì? Vật lộn ki/ếm sống rốt cuộc vì ai?
Tôi tìm Lưu Vĩnh, bảo tôi nghỉ việc.
Lưu Vĩnh nhìn vẻ thê thảm của tôi, sững sờ đến cả phút.
"Có những việc cứ làm mãi thì sẽ không xảy ra chuyện. Một khi ngừng lại, người khác tiếp quản rất dễ sinh sự. Anh hiểu chứ?"
"Hiểu."
"Hiểu rồi vẫn muốn nghỉ?"
"Phải."
"Được, anh đi đi."
62
Mọi chuyện coi như kết thúc ở đây.
Tôi tùy tiện tìm một vùng quê nhỏ phương Nam, sống qua ngày trong vô định.
Mười năm đã trôi qua từ cái ch*t của Phương Phương.
Hôm nay tôi mới đủ can đảm ghi lại từng chút một những gì đã xảy ra, biên tập thành văn bản đăng lên mạng.
Để khi già yếu, lú lẫn, chẳng nhớ nổi chuyện đời, còn có thể tự mình nhìn lại những trò khốn nạn thời trẻ.
...
63
Cập nhật thêm.
Hôm nay... tôi thấy Phương Phương.
Tôi biết đã mười năm, nhưng tôi không thể nhầm được, không đời nào nhầm.
Cô ấy cũng liếc nhìn tôi, chỉ một cái liếc, rồi quay mặt đi, bước nhanh.
Tôi đuổi theo, nhưng ngõ hẻm phức tạp quá, lạc mất dấu.
Nhưng tôi chắc chắn, mình không nhìn lầm.
64
Giờ tôi lại không dám chắc nữa, liệu do tuổi già mắt kém?
Hay vì mười năm nay tôi cứ đ/au đáu nhớ về cô ấy nên sinh ra ảo giác?
65
Tôi muốn điều tra lại.
66
Tôi đến bệ/nh viện nơi cấp giấy chứng tử cho Phương Phương năm xưa, vị bác sĩ ký giấy tờ đó đã nghỉ việc.
Không chỉ vậy, toàn bộ nhân viên y tế trong phòng mổ hôm Phương Phương bị thương đều đã nghỉ việc.
Sau khi nghỉ việc, họ phân tán khắp nơi, có người còn chuyển hẳn sang ngành khác.
Tôi hiểu với một bệ/nh viện, mười năm thay đổi nhân sự là chuyện bình thường.
Nhưng cả ê-kíp phòng mổ cùng nghỉ việc một lúc thì bất thường.
Rất bất thường.
67
Tôi đã buông xuôi, hôm nay Trường Hà gọi điện thoại cho tôi, nói rất nhiều, có lẽ anh ấy cũng nhận ra điểm bất ổn trong vụ việc năm xưa.
Anh không nhắc gì đến vụ án, chỉ nói về những kỷ niệm thuở nhỏ.
Cuối cùng tôi hiểu ý anh: Dù Phương Phương ch*t hay còn sống, mục đích của chúng ta đều mong cô ấy được hạnh phúc.
Nếu giả ch*t là lựa chọn của cô ấy, chúng ta nên tôn trọng, chứ không phải cố công điều tra.
Kết quả năm đó không có bằng chứng, chỉ là suy đoán của ba chúng tôi.
Thực ra còn một khả năng khác mà chúng ta đã bỏ qua.
Dĩ nhiên giờ viết ra đây không phải để truy c/ứu, chỉ đơn thuần nêu lên giả thuyết khác.
Nếu những bác sĩ đó là người của Phương Phương, khả năng lớn cô ấy còn sống. Vương Minh được Trường Hà dặn đi dặn lại nhiều lần, liệu hắn có dám làm chuyện nguy hiểm như đ/âm d/ao vào tim?
Vương Minh chắc gì đã cầm nhầm d/ao? Có khi nào Phương Phương tự đ/âm mình một nhát vào vai, hay vị trí nào đó không nguy hiểm.
Vết đ/âm trúng tim, bệ/nh nhân đã t/ử vo/ng - đều do bác sĩ tuyên bố. Còn việc xử lý th* th/ể sau đó, Phương Chính có cách xử lý thì Phương Phương đương nhiên cũng có cách, thậm chí dùng luôn phương án của hắn.
Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa.
68
Nếu năm đó Phương Phương thật sự ch*t, thì quả thật chúng tôi có lỗi với cô ấy.
Nếu cô ấy không ch*t, mà giăng bẫy tính toán tất cả chúng ta, thì nghĩa là cô ấy đã thực sự thất vọng về chúng tôi.
Giờ phanh phui sự thật năm xưa chẳng những vô nghĩa mà còn tà/n nh/ẫn.
Hy vọng hôm đó tôi thấy đúng là cô ấy. Cô giăng mưu kế lớn, lừa gạt tất cả, rồi đứng sau hậu trường vừa cười thầm sự ng/u ngốc của chúng ta, vừa sống những ngày tháng hạnh phúc.
69
Bài viết sẽ không cập nhật thêm, cảm ơn mọi người đã lắng nghe lời tâm sự của tôi.
Toàn văn hết.