Thấy tôi không đáp lại, cô ta tiếp tục: "Em phải mềm mỏng hơn chút. Để lát chị khuyên Trần Thuật, đợi đứa bé ra đời sẽ bế về cho em nuôi. Em nuôi nó từ nhỏ, chẳng phải cũng coi như con ruột của em sao?"

"Đúng đấy," Trần Binh vội phụ họa: "Trẻ con nhỏ tuổi làm gì nhớ được chuyện. Em cho mẹ nó chút tiền rồi đuổi đi, sau này nó sẽ là con của em thôi."

Những lời họ nói tưởng chừng đều vì tôi, nhưng thực chất đều bảo vệ lợi ích của Trần Thuật.

Tôi không muốn tranh cãi với hai người vô duyên này, mặc kệ họ nói gì cũng không đáp lời.

Thấy khuyên bảo mãi không được, họ dần nổi nóng.

Chị dâu còn khá hơn, cùng là phụ nữ nên ít nhiều còn hiểu cho tôi. Trần Binh thì khác, hắn là người được hưởng lợi từ Trần Thuật nên kiên quyết bảo vệ quyền lợi cho em trai.

Hắn trợn mắt nhìn tôi, giọng đe dọa: "Lâm Hòa, nếu thực sự không chấp nhận được thì hai người ly hôn đi! Ai mà không sống được nếu thiếu người kia chứ?"

Ly hôn? Đây là ý của hắn? Hay Trần Thuật mượn miệng anh trai để nói ra?

Dù là trường hợp nào thì hắn cũng đang mơ giữa ban ngày. Tôi không thể dễ dàng rời đi sau khi bị hắn phản bội.

Nếu muốn ly hôn, tôi đã ly từ ba năm trước rồi, làm sao phải đợi đến bây giờ?

7.

Với loại người như Trần Binh, tôi chẳng thèm động thủ. Hủy diệt Trần Thuật cũng chính là hủy diệt hắn.

Hai anh em tình thâm như thế, sau này khi Trần Thuật khánh kiệt, người anh này chắc chắn không thể không giúp đỡ.

Ba năm Trần Thuật ngoại tình, tôi không ngồi chờ ch*t. Suốt ba năm, tôi luôn âm thầm hỗ trợ công ty nhỏ của bố mẹ.

Bố mẹ tôi không có nhiều đầu óc kinh doanh, nhưng không sao, tôi sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ họ.

Công ty lớn của tôi và Trần Thuật muốn kéo một công ty nhỏ lên không phải việc khó. Suy cho cùng, người đóng góp nhiều nhất cho công ty là tôi. Dù tôi có hỗ trợ gia đình, Trần Thuật cũng không dám nửa lời.

Hơn nữa, tất cả hợp đồng với công ty của bố đều được ký kết đàng hoàng. Nhiều nhất cũng chỉ là tôi nhượng bộ họ nhiều hơn - điều này trong thương trường vốn rất bình thường.

Đến cuối cùng Trần Thuật có biết cũng sao? Hợp đồng có hiệu lực pháp lý, trắng mực đen chữ, không thể chối cãi.

Hơn nữa, mấy năm nay Trần Thuật không từng nghĩ đến chuyện chuyển tài sản sao? Hắn đã từng nghĩ, thậm chí còn thử thực hiện.

Nhưng trong công ty, người nắm quyền tài chính là tôi. Tôi kiểm soát công ty ch/ặt chẽ, khi đã biết rõ hắn ngoại tình, sao có thể cho hắn cơ hội chuyển tài sản?

8.

Tháng đầu tiên sống trong im lặng với Trần Thuật, tôi gặp chị dâu hắn ở trung tâm thương mại.

Chị ta tay trong tay đi shopping với một phụ nữ, cười nói thân thiết như chị em ruột.

Chỉ liếc nhìn, tôi đã nhận ra đó chính là một trong những người tình của Trần Thuật - cô ta từng được hắn đưa đi khám th/ai gần đây.

Đối mặt trực tiếp, tôi không có lý do tránh mặt họ.

Chị dâu tỏ ra lúng túng, ấp úng không biết nói gì. Người phụ nữ kia thì khác, có lẽ đã biết tôi, ánh mắt soi xét đầy khiếm nhã.

Cô ta trông chừng mới đôi mươi, ánh mắt còn nguyên nét ngây thơ chưa từng bị xã hội vùi dập.

Cô ta chào tôi lịch sự: "Phu nhân Trần."

Từ trước đến nay, tôi luôn cho rằng lỗi hoàn toàn thuộc về Trần Thuật. Dù các cô gái kia tự nguyện hay bị ép, tôi chưa từng tìm cách làm khó họ.

Không ngờ tôi không gây sự, họ lại tự tìm đến. Mấy năm nay tôi để lại ấn tượng dễ b/ắt n/ạt đến thế sao?

Người phụ nữ mỉm cười vô hại. Khi Trần Thuật sa cơ, nghiệp báo của cô ta sẽ đến. Tôi lười đôi co, quay người định đi.

Cô ta vượt qua sự ngăn cản của chị dâu, ôm bụng bầu đứng chặn trước mặt tôi: "Phu nhân Trần, cho tôi hỏi một câu được không?"

Không đợi tôi đồng ý, cô ta hỏi luôn: "Tại sao không chịu ly hôn với Trần tổng vậy?"

Tôi cười lạnh: "Dù tôi ly hôn với Trần Thuật, người lên thay cũng là tiểu tam, chưa tới lượt cô - tiểu tứ."

Cô ta sững người, có lẽ không biết mình chỉ là "tình nhân thứ tư". Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vỗ nhẹ bụng bầu: "Ai lên ngôi cũng được. Dù các vị không ly hôn cũng không sao, dù sao con của Trần tổng trong bụng tôi cũng sẽ không phải chịu đói."

Cô ta đang nhắc tôi rằng cô ta có con, còn tôi thì không. Đứa trẻ đó sẽ chiếm đoạt tất cả của tôi.

Con người bây giờ đã vô hạnh đến mức này sao?

Tôi không hiểu: "Các cô thích tiền của Trần Thuật đến thế ư?"

Người phụ nữ không phủ nhận: "So với thích tiền, tôi thích hơn những giá trị tinh thần mà Trần tổng mang lại."

Nghe cô ta nói Trần Thuật mang lại giá trị tinh thần, khác nào nói "không thích tiền, chỉ thích con người hắn"? Những lời này Trần Thuật cũng tin sao?

Hồi hai mươi mấy hắn không đẹp trai hơn bây giờ? Không trẻ trung hơn sao? Khi đó sao không thấy ai lao vào? Khi đó sao không ai nói thích giá trị tinh thần của hắn?

9.

Ngày trước Trần Thuật đối tốt với tôi, vì hắn chỉ là kẻ nghèo rớt mồng tơi, không quyền không thế. Ngoài tôi, hắn không có lựa chọn nào khác.

Không ai hiểu rõ hơn tôi: tất cả lời hứa năm xưa đều bắt ng/uồn từ sự bần cùng của hắn.

Nhưng giờ đã khác. Giờ hắn đã thành đạt, tuổi bốn mươi cũng chưa phải là già.

Với hắn, đây chẳng khác nào cuộc sống mới, nên hắn nôn nóng thoát khỏi quá khứ, bắt đầu hành trình mới.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] BẠN TRAI THÂY MA

Chương 11
Mạt thế diễn ra, đại dịch thây ma bùng nổ, bạn trai vì che chở cho tôi mà bị tang thi cắn. Dù vậy, anh vẫn cố hết sức lực đưa tôi an toàn quay lại nhà trú ẩn. Trong giây phút tỉnh táo còn sót lại, anh đưa cho tôi con dao, bảo tôi hãy kết liễu anh trước khi anh hoá tang thi mà tấn công tôi. Tôi cầm con dao, nâng lên rồi hạ xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa, cuối cùng không nỡ giết anh. Trong lúc do dự, bạn trai đã tỉnh lại, tròng mắt trắng đục, đã hoá thây ma. Anh gào lên mấy tiếng, giơ hai tay muốn nhào đến cắn xé tôi. Vừa vất vả nín khóc xong, thấy bạn trai hung dữ như vậy tôi lại oà lên nức nở. Thây ma sững sờ, anh bối rối cứng ngắc quay lưng lại, khẹc khẹc mấy tiếng. Sau đó, tôi tự mình ra ngoài kiếm ăn. Vừa bước chân đến cửa đã thấy mấy con tang thi chực chờ sẵn, tôi vừa ló mặt ra đã thi nhau kéo đến. Tôi sợ quá, đánh rơi cây gậy trong tay, đứng run chân không chạy nổi, ú ớ tưởng xong đời. Bạn trai đang núp sau bức tường bất đắc dĩ phải đi ra, cúi người cầm gậy, đánh cho lũ tang thi kia chạy mất dép, còn phải xách tôi đến cửa hàng tiện lợi kiếm thức ăn. “Anh ơi, em sợ quá, lũ thây ma kia muốn cắn em.” “Khẹc khẹc khẹc!!!” “Anh yêu ơi, em không ngủ được, anh hát cho em nghe đi.” “Khẹc khẹc khẹc khẹc ~” “Anh, anh có yêu bé không?” “Khẹc! Khẹc khẹc!” “Anh đừng có nhìn mấy tên thây ma khác, chỉ được ngắm em thôi, nghe rõ chưa!?” “Khẹc khẹc khẹc…” Trải qua mấy tháng sinh tồn, trong một lần sơ ý tôi cũng bị tang thi khác cắn cho một cái đau điếng. Qua một đêm miên man sốt cao, khi tỉnh lại không ngờ tôi lại tiến hoá thành dị năng giả. Bạn trai đưa tôi đến cơ sở nghiên cứu gần đó để thẩm định dị năng. Trước mặt vị tiến sĩ, tôi nghiến răng căng cơ bắp dùng hết sức mạnh của mình biến ra…một bông hoa. Vị tiến sĩ vứt bông hoa xuống đất, khinh thường: “Chậc, dị năng của cậu thật vô dụng, yếu ớt như vậy thì làm được gì.” Tôi nhặt bông hoa lên đặt trong lòng bàn tay, ấm ức nhìn qua bạn trai thây ma đang đứng bên cạnh, mắt rưng rưng đáng thương. “Khẹc khẹc!” Đôi mắt trắng dã của anh nhìn tôi, quay người vả cho tên tiến sĩ kia một cái sái quai hàm. Quá đẹp trai rồi! Thể loại: Mạt thế, thây ma, sinh tồn, ngọt ngào, thây ma có sức chiến đấu mạnh mẽ công x người vợ nhát gan đáng yêu thụ, HE, dị năng.
52.94 K
2 Vượt Rào Chương 16
7 Thừa Sanh Chương 17
10 Nhật Ký Xác Sống Chương 13
11 Thai nhi quỷ Chương 27
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm