Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không nỡ tiêu số tiền này.
Áo polo của chồng và dây lưng da, máy chơi game của con trai, mô hình figure, lớp học năng khiếu, giao tế nhân tình, n/ợ nhà n/ợ xe…
Hoạt động giải trí của tôi luôn bị xếp cuối cùng, cái gì cũng cảm thấy có thể tạm bợ qua loa.
Kết quả là tạm bợ đến tận hôm nay.
Nhưng tiết kiệm cả đời, có ý nghĩa gì đâu?
Vì gia đình ư?
Chồng b/ắt n/ạt tôi nửa đời người.
Vì con cháu ư?
Con trai hoàn toàn không coi tôi ra gì.
Tôi gật đầu:
“Được, vậy chúng ta lên đường thôi!”
06
Triệu Mẫn chở tôi đi gặp gỡ mấy người khác.
Trên cao tốc kẹt cứng.
Xe cộ xếp thành hàng dài như con rồng, bò từng tí một như con sâu.
Kẹt xe không ảnh hưởng đến tâm trạng tôi, nhưng tin nhắn WeChat của con trai, từng chữ từng câu như hòn đ/á tảng chặn ngang tim tôi:
“Lớn tuổi rồi còn đòi đi đây đi đó, có đứa mẹ nào vô trách nhiệm như bà không?”
“Chuyện trước đây bố đã kể cho con rồi, không phải con nói bà, nhưng làm người đừng quá tính toán chi li.”
Tôi lật úp điện thoại xuống, tiếp tục tán gẫu với Triệu Mẫn.
Chúng tôi từ chuyện vui trong làng, nói đến việc bố mẹ cô thúc giục cưới xin.
Cô nói:
“Bố con lúc nào cũng bảo con gái gai góc, không dịu dàng như con sau này không lấy được chồng. Nhưng sao thì sao chứ?”
“Con đâu phải NPC sinh ra để lấy chồng, con còn bao nhiêu việc phải làm.”
“Một mình con có thể ngắm trăm vẻ đời, thấy non sông hùng vĩ, cô đơn có bạn bè bầu bạn, bản thân con đã đủ trọn vẹn. Hoàn toàn không cần trói buộc thêm một người để lấp đầy cuộc sống.”
“Người sống một đời, nếu vì sở thích của người khác mà trói buộc bản thân cả đời, thì nhạt nhẽo biết bao.”
Nghĩ về trải nghiệm của mình, tôi khó lòng không đồng tình với quan điểm của cô.
Nếu ngày xưa tôi không lấy Tưởng Vĩ, giờ tôi sẽ ra sao?
Tôi không biết.
Mấy chục năm sống tê liệt như một ngày, dường như đã tước đi trí tưởng tượng của tôi.
Nhưng tôi vẫn nhớ, trước khi kết hôn, tôi từng nhận giấy khen của nhà máy, từng được lãnh đạo khen ngợi vì năng lực làm việc.
Nhưng giờ, tôi đã rời xa vị trí quan trọng từ lâu.
Cái bản thân tràn đầy nhiệt huyết, hô hào “phụ nữ chống nửa bầu trời” ngày ấy, dường như đã cách tôi rất xa rồi.
Tiếng chuông phiền nhiễu kéo tôi ra khỏi hồi ức.
Vừa bắt máy, lời ca thán của con trai vọng qua ống nghe:
“Mẹ, cái tay cầm của c/on m/ẹ để đâu rồi?”
“Mẹ sau này đừng có động lung tung đồ của con nữa, mẹ lục lạo bừa bộn, con muốn tìm cũng không thấy.
Tôi chợt nhớ, lúc nhỏ nó nép trong lòng tôi, một cục mềm mại nhỏ xíu, giơ cây kem nhỏ trong tay:
“Mẹ ăn, mẹ ăn xong rồi con ăn.”
“Con yêu mẹ nhất. Con lớn lên, sẽ đối xử thật tốt với mẹ.”
Đứa trẻ này, rốt cuộc lớn lên như thế nào mà thành ra như bây giờ?
Thấy tôi không phản ứng, nó tự dưng nổi cáu.
“Con nói mẹ này, mẹ thật không biết dừng đúng không?”
“Con không hiểu nổi, tại sao cứ phải bám lấy mấy chuyện vụn vặt đó? Mấy món ăn thôi mà cứ làm mọi người không vui, có thú vị không?”
“Mẹ mà thật sự ly hôn, đừng có hối h/ận! Già rồi, đừng mong con nuôi mẹ!”
Thật trẻ con.
Cái dáng vẻ hiện tại của nó, tôi còn trông chờ gì vào việc nó phụng dưỡng?
Chẳng mấy chốc, nó đăng một dòng trạng thái.
Nó và Tưởng Vĩ đứng cạnh mẹ chồng tôi, mặt bà cười như bông cúc già nở rộ.
Lời kèm:
【M/áu chảy ruột mềm】
Tôi nhấn nút thích cho nó.
Sau đó, xóa nó khỏi danh sách bạn bè.
07
Triệu Mẫn đổi bản nhạc sôi động thành khúc nhạc xưa êm dịu.
“Dì à, nếu tâm trạng không tốt, dì có muốn nói chuyện với cháu không?”
“Việc cứ giữ trong lòng, sẽ mãi vướng víu ở đó. Biết đâu nói ra sẽ đỡ hơn nhiều?”
Tôi hơi ngại ngùng:
“Chuyện của dì toàn là chuyện cũ rích, mấy chuyện vụn vặt, các bạn trẻ nghe chắc chán lắm phải không?”
Triệu Mẫn nghiêm túc đáp:
“Dì ơi, bất cứ điều gì khiến mình không vui, đều không phải là chuyện vụn vặt.”
“Dù sao đoạn đường này còn kẹt lâu.”
“Cháu đang viết tiểu thuyết, dì nếu không ngại, cứ coi như cung cấp tư liệu cho cháu vậy.”
Tôi biết cô chỉ đang an ủi tôi.
Những chuyện cơm áo gạo tiền này, ai mà thèm đọc chứ?
Nhưng tôi cũng không muốn phụ lòng tốt của cô.
“Được, vậy dì kể cho cháu nghe.”
Xe chạy suốt chặng đường, tôi cũng kể cho cô nghe nửa đời người của mình.
08
Mẹ chồng tôi thực ra không sống chung với tôi lâu.
Nhưng bóng dáng bà trải dài suốt cuộc hôn nhân của tôi.
Tôi có th/ai vào năm thứ sáu sau khi kết hôn.
34 tuổi, thời đó là sản phụ cao tuổi chính hiệu.
Mẹ chồng nhận được tin, liền chạy lên thành phố chăm sóc tôi.
Vì vậy, bà còn kê thẳng giường đơn vào phòng của tôi và Tưởng Vĩ.
Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, dù sao bà đến giúp, không tiện tính toán quá.
Nhưng lúc Tưởng Vĩ không ăn cơm ở nhà, mẹ chồng nấu món nào cũng hoặc chua hoặc mặn, hoặc chẳng bỏ muốn.
Nước nóng trong bình thủy luôn bị đổi thành nước ng/uội, có mùi lạ lùng.
Tiền trong tủ còn biến mất không cánh mà bay.
Tôi kể với Tưởng Vĩ, anh ta chỉ nghĩ tôi sinh sự:
“Đừng đùa bậy, mẹ sao động tiền của chúng ta được.
“Người ta nói rồi, vị giác của sản phụ đều thay đổi ít nhiều, em quá nh.ạy cả.m thôi.”
Thấy mặt tôi khó chịu, anh ta cười nịnh nọt lại gần sờ bụng tôi:
“Em không vui, vậy coi như bà sai. Nhưng chút chuyện nhỏ này, đừng so đo với mẹ nữa, được không? Mẹ tốt bụng lên giúp chúng ta, chúng ta không thể làm người già buồn lòng.”
Tưởng Vĩ thấy tôi vẫn không vui, hôm sau liền dẫn mẹ chồng đến xin lỗi tôi.
Mẹ chồng khóc đỏ mắt:
“Xin lỗi Kiêu Kiêu nhé, mẹ chỉ là không quen nồi niêu thành thị của các con, quen dùng bếp củi quê rồi.”
“Lần sau nếm không ngon, đừng chịu đựng, nói với mẹ một tiếng, mẹ nấu lại, nấu đến khi ngon thì thôi, được không?”
Nói đến mức này rồi, tôi cũng chỉ biết nuốt gi/ận.
Nhưng chẳng bao lâu, khi nhà máy chúng tôi bắt công nhân đ/á/nh bạc, lại gặp mẹ chồng.
Mấy người đ/á/nh bài kể với tôi, bà nghiện lắm.
Chỉ cần có chút thời gian rảnh là lao đầu vào bàn bài.