Ta lập tức quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ còn hoa sen tô.
Đây là điểm tâm đặc trưng mùa hè của Từ An Tự, nghe nói hàng năm khi hoa sen sau chùa nở rộ, họ bắt đầu làm hoa sen tô, kéo dài đến khi hoa tàn mới dừng.
Nghe các tỷ tỷ trước đây từng hầu Thái hậu lễ Phật nói, món hoa sen tô này là điểm tâm ngon nhất nơi đây.
Trước khi đến, ta đã thèm nó lâu lắm rồi, hôm qua nghe nói hoa sen sau chùa nở rộ, ta mừng đến chảy nước miếng, nào ngờ tiểu sa di mang đến hai miếng hoa sen tô, thị nữ lại bảo đây là điểm tâm ngọt, di nương đã dặn không cho ta ăn.
Rồi họ ăn hoa sen tô của ta ngay trước mặt ta... ăn rồi!
Trong lớp vỏ bánh màu hồng ấy, còn có nhân đậu đỏ mà ta thích nữa!
Nước miếng ta lập tức trào ra từ khóe mắt.
Lúc này lại thấy hoa sen tô, còn để ý gì khác nữa?
Nghĩ đến đường huynh ở nhà, mỗi lần m/ua đồ ngon, luôn bắt ta gọi một tiếng ca ca, mới chịu đưa đồ cho, ta cảm thấy mình lại hiểu rồi:
「Thái tử... ca ca, thị nữ nói hoa sen tô này ngọt quá, có phải ca ca cũng không muốn ăn? Hay là để ta ăn thay cho?」
Hắn vừa tròn mười tuổi, lớn hơn ta ba tuổi, gọi ca ca hẳn là không sai.
Quả nhiên, hắn lạnh lùng đáp 「Ừ」.
Ta mừng rỡ, thậm chí gọi ca ca cũng trôi chảy hơn nhiều: 「Cảm tạ Thái tử ca ca!」
Rồi một tay một chiếc hoa sen tô.
Một đĩa năm cái, ta ăn đủ bốn cái rưỡi.
Quả thật có hơi ngọt quá, nửa cái cuối cùng không ăn hết.
Ăn xong, ta thỏa mãn chạy ra ngoài.
Cứ thế, mỗi ngày ba bữa hai điểm tâm ta đều đến tìm Thái tử.
Không ngờ hắn người lạnh lùng, nhưng lại rất hào phóng, ta muốn ăn gì, hắn đều đẩy hết cho ta.
Không như đại tỷ tỷ ta, mỗi lần nói chia điểm tâm cho ta ăn, kết quả ta lấy thêm hai miếng, nàng liền không vui.
Nghĩ gì đến nấy, hôm ấy thị nữ cầm thư của di nương nói với ta:
「Mọi người mới biết, lần này lễ Phật Thái tử cũng ở đây, nhiều cô nương đều muốn đến, đại cô nương nhà ta cũng đang tìm cách đến chùa ở một thời gian.」
Ta lập tức như bị sét đ/á/nh.
Ta có chút sợ đại tỷ tỷ.
Từ nhỏ, di nương đã đem ta so sánh với nàng.
Nàng là đích xuất, ta là thứ nữ.
Nàng ba tuổi biết đọc thơ, ta ba tuổi nói còn không trôi chảy.
Nàng trầm tĩnh đoan trang nghi thái đại phương, ta sơ sẩy là vấp ngã.
Những điều ấy không đáng kể, cái khiến ta gi/ận nhất, là vì nàng g/ầy, di nương dốc hết sức bắt ta cũng phải g/ầy như thế.
Nhưng, ta chính là ta, vì sao đại tỷ tỷ g/ầy, ta lại không được m/ập?
Lần đầu tiên ta không còn tâm trạng ăn cơm, ngồi đối diện Thái tử, tốc độ ăn còn chậm hơn hắn.
「Ngươi làm sao vậy?」
Thái tử đột nhiên lên tiếng.
Ta hoàn h/ồn: 「Không sao cả...」
「Hà,」 hắn cười lạnh, 「Ta ăn hết tố xuân quyển mà ngươi thích nhất, ngươi cũng không phản ứng, còn nói không sao?」
「A? Ca ca ăn tố xuân quyển của ta rồi à?」
Ta cúi đầu nhìn đĩa, quả nhiên tố xuân quyển bên trong đã hết sạch.
Nếu bình thường, ta nhất định phải lấy hai đĩa món khác của hắn để đổi, hôm nay lại không còn tâm trạng.
Nghe ý di nương, đại tỷ tỷ bọn họ đều nhằm vào Thái tử mà đến, đợi họ đến, còn đâu phần ta cùng Thái tử dùng cơm?
Ta nhất định lại bị thị nữ quản thúc chịu đói.
Đói một bữa sớm, đói một bữa tối, có khác gì nhau.
Nghĩ như vậy, ta cảm thấy vô vị lắm, liền buông cả đũa, đứng dậy định đi.
Thái tử lại không chịu, một tay chặn ta:
「Bí ngô m/ập, hôm nay ngươi cơm chưa ăn, rốt cuộc làm sao vậy?」
「Bí... bí ngô m/ập?」 Ta không tin nổi chỉ vào mình.
「Ngươi tròn vo, chẳng phải giống bí ngô m/ập sao?」
Hắn thấy ta không tin, kéo ta vào phòng khách, lấy ra một bức tranh cho ta xem.
Bên trái là ta ngã trên xe ngựa, bên phải là một quả bí ngô lớn m/ập mạp.
「Hôm ấy ngươi lăn thành một cục, còn mặc một chiếc váy màu cam vàng, còn nói không giống?」
Ta c/âm miệng họng.
Bị hắn vẽ như thế, lại miêu tả như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy, quả thật có chút giống nhau...
「Vậy nên, bí ngô nhỏ, hôm nay ngươi làm sao vậy?」
Vốn ta không có tâm trạng nói, nhưng bị hắn ngắt lời như vậy, không hiểu sao, lại rất tự nhiên nói ra chuyện đại tỷ tỷ bọn họ sắp đến.
「Phàm nơi nào đại tỷ tỷ ở, mọi người đều chỉ thích nàng. Nếu không phải nàng không muốn đến, ta căn bản không có cơ hội hầu Thái hậu đến đây. Đợi nàng đến, có lẽ ta lại bị đuổi xuống núi...」
Vừa nói, ta không khỏi buồn bã.
Ở Từ An Tự, không có đại tỷ tỷ để so sánh, không có đích mẫu, phụ thân và di nương suốt ngày không hài lòng với ta, ta sống vui vẻ hơn ở nhà nhiều lắm.
「Chỉ vì cái này?」 Hắn lại cười lạnh, 「Lúc ấy họ không chịu đến, tưởng bây giờ muốn đến là đến được? Coi ngôi chùa hoàng gia này là nhà họ mở sao?」
「A?」
「Yên tâm, để mặc ta lo, bây giờ chúng ta đi ăn cơm đã.」
Hắn nói đầy quả quyết, kéo ta trở lại bàn ăn ngồi xuống.
Nhưng trong lòng ta vẫn canh cánh chuyện đại tỷ tỷ, càng nghĩ càng ấm ức, đến đũa cũng không buồn động.
「Tuy theo ca ca được ăn no, nhưng đại tỷ tỷ ở nhà đâu thiếu ăn, sao lại nhằm vào ca ca? Rõ ràng tiểu trù phòng của mẫu thân nàng muốn ăn gì là ăn nấy, phụ thân sẽ m/ua điểm tâm Bảo Vân Lâu cho nàng, chưa từng m/ua cho ta, còn năm ngoái cua hoàng đế trong cung ban, phụ thân phân được hai con, đều cho hết nàng.」
Nói đến cua hoàng đế, thật đúng là chạm vào nỗi buồn của ta, nước mắt lại rơi xuống, lần này không chỉ vì thèm nữa.
Thái tử thấy ta khóc, cảm thấy sự tình có chút nghiêm trọng, không khỏi hỏi: 「Vậy cua hoàng đế ngươi một chút cũng không nếm được?」
「Có nếm được, đại tỷ tỷ chia cho ta nửa con. Nhưng nàng còn không chia thì hơn, vì chuyện này, cả nhà cả tối đều khen nàng, về đến nhà di nương khóc lóc trách móc ta, bảo ta chỉ biết ăn.」
Ta lau nước mắt, vừa nấc vừa nói:
「Nhưng, ta chưa bao giờ từ phụ thân mà có được điểm tâm Bảo Vân Lâu và cua hoàng đế trong cung ban, họ làm sao biết, nếu ta cũng có, ta liền không chia cho người khác chứ?」
Thứ ta chưa từng có, làm sao mà chia?
Rõ ràng người ấm ức là ta, Thái tử lại đỏ mắt theo.