Thúy Nương mỉm cười hớn hở, thêm một thanh củi vào bếp lò.
Nhìn đống củi đã ch/ặt sẵn bên chân nàng, tôi băn khoăn mãi rồi cũng lên tiếng:
"Thúy Nương à, nhà mình ăn cơm không cần ngày nào cũng dùng bếp củi. Cái nồi cơm điện, bếp từ này tiện lắm, có dịp quan trọng hẵng dùng bếp lò!"
Bởi thấy nàng ngày nào cũng lạch cạch ch/ặt củi, tim tôi đ/ập thình thịch, không hiểu sao thân hình mảnh mai thế kia lại có sức lực dồi dào đến vậy.
Hóa ra Thúy Nương không biết dùng đồ điện trong bếp. Tôi thở dài dạy nàng cách sử dụng. Có lẽ nơi nàng sống trước kia chưa có điện, hoặc có nhưng gia đình không đủ tiền dùng. Thật đáng thương!
Đến ngày sinh nhật Niên Nhi, Thúy Nương dậy sớm nấu mì, theo lời tôi cho thêm trứng ốp la, xúc xích và rau xanh. Niên Nhi ôm bát mì xoay vòng vui sướng, mãi không nỡ ăn khiến mẹ nàng vừa sốt ruột vừa buồn cười.
Tôi tranh thủ tặng Niên Nhi chiếc vòng bạc Trường Mệnh Như Ý. Món quà không đắt tiền nhưng ý nghĩa, cũng không làm x/ấu mặt con trai. Còn vòng vàng thì đợi khi có cháu nội sẽ m/ua sau.
Niên Nhi đón nhận bằng hai tay, đôi mắt sáng long lanh. Em dùng hai ngón tay vuốt ve chiếc vòng rồi ngước nhìn mẹ đầy hạnh phúc. Ngước mắt lên, tôi gi/ật mình thấy Thúy Nương lại khóc nữa rồi!
Lần này tôi hỏi han thì nàng nghẹn ngào:
"Từ khi Niên Nhi sinh ra, ông bà nội và cha nó chẳng thèm ngó ngàng. Mỗi dịp sinh nhật, tôi chỉ dám lén cho con thêm chút thức ăn."
"Vòng Trường Mệnh tôi chẳng có tiền m/ua, cũng chẳng ai tặng. Nay được mẹ tặng vòng to thế này, tôi vui lắm. Nhất định sẽ giữ gìn làm của hồi môn cho con sau này."
Tôi ái ngại thấy chiếc vòng chỉ hơn trăm tệ, chưa bằng tiền m/ua con gà, vậy mà hai mẹ con cảm kích quá chừng. Niên Nhi bưng trà rót nước hầu hạ khiến tôi ngượng chín cả người.
May sao tối đến lão nhà về phát cho Niên Nhi phong bao đỏ. Đếm tiền xong, Niên Nhi nói với mẹ:
"Mẹ ơi, con để dành tiền m/ua trâm cài tóc cho mẹ nhé!"
Mọi người cười nghiêng ngả. Tôi cố tình hỏi:
"Thế sau này cháu m/ua gì cho ông bà Dương?"
Niên Nhi vắt óc suy nghĩ rồi đáp:
"Cháu để dành m/ua hai cỗ thọ đường thật tốt cho ông bà!"
Tôi và ông nhà tròn mắt ngơ ngác. Thúy Nương vội bịt miệng con giải thích:
"Hồi trước nhà bên có cụ già bảo con cái sắm thọ đường, họ m/ua gỗ tốt khiến cụ vui mừng hay nhắc tới. Niên Nhi nghe rồi nhớ theo, mong bố mẹ đừng trách!"
Ông nhà vội nói vùng sâu xa coi thọ đường tốt là vinh dự, khuyên tôi đừng suy diễn. Tôi đâu có hẹp hòi, chỉ thương hai mẹ con trước kia khổ quá, nhà nghèo mà hàng xóm cũng chẳng khá hơn!
Từ đó tôi không làm khó Thúy Nương nữa. Ly hôn có con riêng thì sao? Con dâu chăm chỉ thế này hiếm lắm, con trai tôi còn chẳng xứng. Tôi thích tính nàng, chỉ tiếc kiến thức đời sống còn thiếu nhiều.
Hàng ngày tôi dạy nàng dùng đồ điện. Nàng chỉ biết dùng điện thoại, máy giặt thì lóng ngóng, TV chỉ bật tắt được. Văn hóa cũng kỳ lạ: biết chữ phồn thể nhưng lại nói nhiều chữ không nhận ra, hình như dùng sách giáo khoa khác vùng khác?
Tôi m/ua sách vần cho trẻ em dạy cả hai mẹ con. Nghe tôi nói sẽ cho Niên Nhi đi mẫu giáo, Thúy Nương lại khóc. Giờ tôi quen cảnh này, đưa khăn giấy chờ nàng khóc xong mới hỏi duyên cớ.
Nàng kể hồi ở nhà cũ dạy con học chữ phải lén lút, bị phát hiện sẽ bị đ/á/nh. Nay thấy con được đi học, nàng mừng quá. Tôi phẫn nộ:
"Làng đó tên gì? Để tôi quay video đăng mạng, tố cáo chính quyền địa phương! Trẻ em đều phải được đi học!"
Nhưng Thúy Nương ngập ngừng không dám nói, chỉ bảo là vùng quá hẻo lánh. Tôi không hỏi sâu, nghĩ có khi chỉ riêng nhà nàng là kỳ cục.
Khi qu/an h/ệ khá hơn, tôi hỏi chuyện nàng quen con trai tôi thế nào. Thúy Nương ngượng ngùng kể lại:
Chồng cũ ngoại tình với con nhà giàu, đuổi hai mẹ con ra đường vì sinh con gái. Định t/ự t* thì gặp con trai tôi. Cậu ấy chăm sóc chu đáo, sau đó cưới nàng để c/ứu giúp.