12

Nhị Bảo chào đời vào đông.

Thẩm Mặc Thâm đặt tên con gái Minh đêm túc trực bên con Uyển viện.

Tôi dẫn Đường thăm lần.

háo hức gái lúc, rồi ngoảnh mặt đi, kéo nũng nịu:

“Về ơi, tối nay dạy cờ rồi.”

Giang Uyển khó chịu:

“Trong con chỉ sao? chào đời mà đoái hoài...”

Tôi lạnh lùng liếc nàng ta cái, Uyển nhớ điều gì, đành nuốt lời.

Đường nhìn nàng ta:

“Lòng bố lạ đâu? sao mọi người ưa cháu.”

Tất cả sững sờ trước câu ấy.

Kể cả tôi.

Giang Uyển ngượng ngùng, Mặc Thâm mím môi, ánh mắt dõi theo bóng lưng Đường.

Chỉ bình thản nắm tôi:

“Thôi xem nữa ơi, nhà đi.”

Biệt thự nhiều người qua lại.

Nhưng Đường và tôi, chỉ phòng ngủ sát cánh trên tầng ba thật sự tổ ấm.

Lòng thắt lại.

Xuyên đây, vốn vô gia cư. Giờ đây, tiểu nhỏ hay “n/ổ kim dịu “Về nhà ạ.”

Tôi mỉm cười, siết bàn nhỏ nhắn:

“Ừ!”

Bước cổng, gương mặt non của Đường thẳng, chứa bao điều hỏi.

“Dì Tuệ, quá đáng không? Họ phụ ruột, kia mủ đồng bào. đáng thế, vậy mà gh/ét cay gh/ét đắng.”

Tuổi dậy thì vốn nhiều nổi lo/ạn.

Đường cởi bỏ vỏ ngoan hiền trước, trở nên cứng rắn, sắc sảo, đôi dùng góc để tự vệ.

Điều đó tốt thôi.

Tôi cúi xuống véo má bé:

“Nghĩ linh tinh thế?”

Đường cúi mi:

“Em thương thật, đáng lẽ phải phải.”

“Nhưng hiểu sao, thấy bực bội mỗi họ. cần ở cùng phòng ngứa mắt vô cùng.”

“Dì Tuệ, hư lắm. giống mọi người, nhất nhất bênh vực cháu?”

[Đường à... nghi bản thân nữa!]

[Hóa tại cốt truyện quái gửi đe dọa tác giả, bắt bả kịch bản (đùa thôi)!]

Chứng kiến Mặc Thâm và Uyển hết mực cưng chiều Minh trái tim non càng thêm tổn thương, dằn vặt.

Tôi dừng bước, khẽ nói:

“Cần lý do chứ? Dĩ nhiên luôn đứng phía Họ thế nào mặc, chỉ quan tâm ngon, ngủ yên, chơi bạn vui không. Bởi Đường của mà.”

“Nè, nhóc tỳ Gọi chứ!”

Đường bặt.

Mãi xe tới nhà, thì thào:

“Dì Tuệ, thì tốt mấy.”

“Cháu xưng hô kiểu nữa. Từ nay gọi Tuệ!”

Trái tim ấm áp lạ thường.

“Được, miễn thích được.”

13

Chẳng mấy chốc, Đường rạng rỡ xưa.

Cho Uyển Mặc Thâm đưa Minh dinh, bày biện phòng ấu nhi lộng lẫy tựa cung điện.

Như tiểu chúa thực thụ.

Nhưng Đường chỉ lướt mắt qua rồi kéo cây trồng trái.

Tâm bình thản lạ, hề để tâm.

Tôi tò mò:

“Đường Đường, vẫn gh/ét họ ư?”

“Ừ.”

chắc nịch, ánh mắt trong veo nhìn tôi:

“Họ dùng tiền ki/ếm m/ua đồ gái. Cháu dùng tiền riêng m/ua dì. Rất thiệt ai.”

Tôi thở phào, ngạc nhiên xen lẫn tự hào.

Đúng tiểu của tôi! Tuổi nhỏ nhìn trông rộng.

Dù tỏ chín chắn, Đường vẫn mê những thú vui trẻ con.

Như nằng đòi dẫn viên, say sưa chọn bút vở xinh xắn, hay lén vẽ ng/uệch ngoạc lên mặt nội đang ngủ.

Dần dà, cuộc sống ngập tràn vui. Trường bao bạn bè thân thiết.

Đường hành chăm chỉ, khen ngợi hết lời.

luôn hãnh diện thành tích tôi.

Tôi vô số món đ/ộc đáo tự làm.

đắt đồ Mặc Thâm m/ua, nhưng đó thứ nhất thuộc cháu.

Ông nội thỉnh thoảng vẫn sang thăm Minh tỏ khá gái út.

Đường gì.

Mỗi lần đến, thăm ngồi uống trà cùng gái lớn. Một người pha trà, người hoa.

Yên bình và ấm áp.

Thẩm Mặc Thâm nhân cơ hội xin phần cổ phiếu Minh Châu.

Ông lắc đầu, giọng điềm nhiên:

“Ta nói, thứ dành Đường ai khác.”

Đường vừa mang đồ sân, nghe thấy lời chỉ khẽ chớp mắt, phản ứng.

Tôi cháu:

“Ông thế, thử bánh quy tặng à?”

Đường đưa mắt nhìn tôi, sâu thẳm:

“Hôm sinh nhật năm ấy, nghe hết rồi.”

Tôi ngẩn người, đúng lúc bình hiện lên:

[Tuệ đâu, hôm Đường bị b/ắt n/ạt trong sinh nhật cụ, đưa ngoài rồi rằng Đường nh.ạy cả.m. Đồ thì người khác, nếu mất cụ nghe Đường đứng ngoài nghe hết đấy.]

[Chạnh quá! Hai người họ tốt đẹp sao...]

Tôi nhìn Đường, mỉm cười:

“Dì à, món tặng đ/ộc nhất vô nhị.”

“Vì thích nhất!”

“Hôm trước nội tặng chuỗi bích, nhỏ chưa dùng được. Tặng nhé!”

Nước mắt đọng lại.

Chuỗi 20 triệu ư?

Trời ơi tiểu bảo bối của tôi!

14

Ba năm cấp ba bận rộn, Đường thi đậu đại danh tiếng.

Minh khôn lớn.

tỏ gái. bố nhồi nhét tưởng, vẫn mực hướng Đường.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17