Trước lễ tuyển phi của Đông cung, ta bị người h/ãm h/ại, trúng đ/ộc trong rư/ợu, rồi mất thân trong một con hẻm hẹp cho một tên hộ vệ họ Đoạn.
Ta vốn tưởng hắn có ơn c/ứu giúp, nên cam chịu hạ giá gả vào Đoạn phủ.
Sau khi thành thân, hắn nhờ ta tương trợ mà thăng quan tiến chức, công danh rạng rỡ.
Đến ngày hắn được phong làm Đại tướng quân, lại có ba kẻ ăn mày tìm tới cửa, cao giọng nói:
“Chúng ta mới là tình lang mà tướng quân phu nhân vụng tr/ộm cùng trước khi xuất giá!”
Ta ra lệnh hắn đuổi đi, nào ngờ Đoạn Minh lại nở nụ cười hiểm đ/ộc:
“Năm đó ở trong hẻm cưỡng đoạt nàng, vốn chẳng phải ta, mà chính là ba tên ăn mày này!
Ta chỉ nhặt được một cái x/á/c thôi, chẳng ngờ lại nhặt về cả phú quý vinh hoa một đời!”
Nghe xong, lửa gi/ận xông thẳng lên đầu, ta rút trâm cài tóc, định đ/âm ch*t hắn, lại bị hắn đẩy ngã từ đài cao xuống.
Thân thể vỡ vụn trong đ/au đớn, ta trơ mắt nhìn mình bị bọn ăn mày kia vây quanh, mà Đoạn Minh lại ôm ả thanh mai trúc mã của hắn, thờ ơ lạnh lùng mà nhìn.
Ta ch*t trong oán h/ận, đến khi mở mắt lần nữa — đã trở lại đêm bị hạ dược năm ấy.
Lúc này, ta đang ở trong hẻm tối, thân thể nóng như th/iêu đ/ốt.
01
Vừa ý thức được mình trọng sinh, ta liền rút trâm cài tóc, mạnh tay đ/âm sâu vào đùi!
Loại đ/ộc trong người ta tên là Tiên nhân d/âm, một khi phát tác, dù là thần tiên vô dục vô cầu cũng sẽ trở thành nô lệ của d/ục v/ọng.
Chỉ có cơn đ/au cực hạn mới giúp ta giữ lại chút tỉnh táo trong thoáng chốc.
Nếu không, ta sẽ như kiếp trước — ngã vật giữa con hẻm, đến cả kẻ làm nh/ục mình là người hay q/uỷ cũng chẳng phân rõ.
Trong hỗn lo/ạn, tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
Giữa gió đêm, ta nghe được một hơi thở nặng nề — là của một nam nhân!
Kiếp trước, sau khi ta hôn mê, Đoạn Minh là kẻ đầu tiên tìm thấy ta.
Hắn ôm lấy thân thể ta không mảnh vải, ngang nhiên đi qua chợ lớn trở về phủ.
Từ đó, khắp kinh thành đều biết: tiểu thư Thẩm gia — con gái duy nhất của Hoàng thương — đã cùng kẻ giữ cửa tư thông trong hẻm tối.
Trước đêm ấy, ta còn là ứng tuyển hàng đầu cho vị trí Thái tử phi.
Sau đêm ấy, ta trở thành d/âm phụ bị người người chê cười.
Những ngày đó, một dải lụa trắng luôn đặt ngay ngắn trên án thư trong phòng ta.
Ta từng nghĩ, chỉ có cái ch*t mới giữ được danh tiếng cho Thẩm gia.
Ấy là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời ta.
Cho đến một ngày, Thái tử Phối Uyên mang theo ngự y tới thăm.
Khi cánh cửa mở ra, ánh mặt trời chiếu rọi vào, chói mắt đến mức khiến ta suýt rơi lệ.
Ngài hỏi ta:
“Đêm ấy, cô nương có từng gặp cô đ/ộc sao?”
Ta x/ấu hổ vô cùng, cách lớp màn sa, vẫn phải giữ lễ quân thần, khẽ đáp:
“Điện hạ là nhánh vàng lá ngọc, thần nữ chưa từng được gặp, nào dám vọng xưng?”
Qua lớp màn, ta nghe thấy ngài khẽ thở dài:
“Cô nương, hãy tự trọng. Tiết hạnh của nữ tử, chẳng nằm nơi váy áo. Đừng tự hạ mình.”
Ngài thu lại dải lụa trắng, để ngự y lưu lại chữa trị cho ta.
Khi ấy ta chỉ cho rằng Thái tử lòng dạ nhân hậu.
Mãi sau mới biết — đêm đó, Thái tử cũng bị người hạ dược, chịu đựng trong cùng một con hẻm suốt đêm.
Khi nghe nói tiểu thư Thẩm gia bị làm nh/ục ở đó, ngài tưởng chính mình là thủ phạm, nên đích thân đến tìm lời giải đáp.
Ngài còn đưa cả ngự y chuyên y nữ bệ/nh, chỉ để chứng minh rằng ta không bị chính ngài tổn hại.
Giờ đây, ta nhìn đống củi trước mắt.
Nỗi nhục năm xưa như mới xảy ra hôm qua.
Ta không nhớ rõ gương mặt của kẻ kia, chỉ nhớ bản thân bị ép úp trên đống củi ẩm lạnh mà giày vò.
Trước khi bọn ăn mày và Đoạn Minh kéo tới, ta phải rời khỏi đây ngay!
Độc tính của Tiên nhân d/âm vô cùng á/c liệt, hai chân ta r/un r/ẩy, toàn thân mềm nhũn như băng đang tan.
Lúc này, nếu trước mắt xuất hiện bất kỳ nam nhân nào, ta e rằng cũng không thể tự kiềm chế.
Ta lại đ/âm thủng đùi trái, dùng đ/au đớn đ/á/nh thức thần trí, rồi lần theo hơi thở kia mà chạy loạng choạng về phía trước.
Tường ngăn chẳng dày, mới đi vài bước đã thấy một bóng người.
Dưới ánh trăng lạnh, một nam tử y phục quý tộc, dung mạo tuấn mỹ, làn da trắng đến phát sáng, cổ họng khẽ ngẩng lên trong khắc chế.
Ta như thấy c/ứu tinh.
Nếu đêm nay nhất định phải mất đi thứ gì đó, ít nhất ta muốn là do ta chọn!
Đây là cơ hội duy nhất để ta đổi mệnh!
Ta lao vào lòng hắn như con thú bị dồn đường cùng!
Trong khoảnh khắc mờ mịt, ta chỉ kịp nhìn thấy nơi cổ áo hắn thêu hoa văn rồng — chỉ có hoàng thất mới được mặc.
Một tia an tâm cuối cùng len vào tim ta.
Ta đẩy cửa gian chất củi, lôi hắn vào trong, né tránh ánh trăng ngoài ngõ.
Mọi chuyện sau đó, đều thuận theo bản năng.
Đôi bàn tay mạnh mẽ giữ ch/ặt lấy ta, còn ta, mặc cho th/uốc dẫn đường, hóa thành một vũng xuân thủy, hòa tan trong vòng tay hắn.
Chúng ta như hai đốm lửa c/ứu rỗi nhau, cùng th/iêu rụi trong đêm.
02
Tỉnh lại lần nữa, đ/ập vào mắt ta là tấm lưng rắn chắc, trắng mịn, in đầy dấu răng và vết cào đỏ.
Ta nhất thời mê man, đưa tay khẽ chạm vào, cảm giác trơn mịn khiến lòng ngứa ngáy.
Bỗng phía trước vang lên tiếng quát gi/ận dữ:
“Vô lễ!”
Ta gi/ật mình ngẩng lên — người trước mặt, chính là Thái tử điện hạ!
Gương mặt ngài đầy hoảng hốt và phẫn nộ, như vừa bị làm nh/ục.
Phản ứng của ta nhanh vô cùng, lập tức giả vờ k/inh h/oàng, kêu to:
“Ngươi là ai?! Ngươi đã làm gì ta?!”
Thái tử nhíu mày:
“Ngươi không nhận ra cô đ/ộc? Gian trá! Rõ ràng trong cung yến, ngươi từng diện kiến cô!”
Đương nhiên ta nhận ra ngài.
Kiếp trước, sau khi thành thân, ta mới biết trong buổi cung yến tuyển phi năm ấy, Thái tử từng nhìn ta nhiều hơn hai lần.
Có lẽ cũng bởi vì hai ánh nhìn ấy, mà khiến Hoa Âm công chúa để mắt đến ta.
Mẫu thân ta từng nói, “Tiên nhân d/âm” là thứ th/uốc mà Tây Vực tiến cống cho hoàng đế, chuyên dùng để điều huấn tần phi trong phòng the.
Th/uốc quý như thế, ngoài công chúa ra, ai dám có?
Rư/ợu đêm đó do Hoa Âm công chúa ban tặng — trong ấy, tất có vấn đề.
Còn Đoạn Minh chỉ là hộ vệ nho nhỏ của phủ ta, nếu không có người trong cung đứng sau, hắn nào dám cả gan làm nh/ục một tiểu thư danh môn ngay dưới chân thiên tử?
Kiếp này, ta đã hiểu rõ: kẻ địch lớn nhất, chính là từ trong hoàng cung.
Vì thế, chỉ khi nương vào Đông cung — nương vào Thái tử ta mới có đường sống.