Tôi cúi đầu ăn vội, nhưng ăn không cảm nhận được mùi vị.

"Tôi muốn báo cảnh sát."

Tôi thực sự khó tưởng tượng nổi, thứ bên trong bộ lông chó kia rốt cuộc là cái gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, báo cảnh sát là cách tốt nhất tôi có thể nghĩ ra.

Bạch Quý ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu quả quyết.

"Được, nhưng liệu nó có phải là vật thể phi tự nhiên không?"

Tôi ôm bát, uống một ngụm canh nóng.

"Chắc chắn không phải người rồi."

"Nhưng thứ gì sờ được thì ăn vài viên đạn chắc chắn cũng đ/au."

Thần sắc Bạch Quý đầy bất lực, anh khẽ cười.

Cuối cùng hai chúng tôi bàn bạc quyết định, sáng mai chụp xong phim X-quang sẽ đi báo cảnh sát.

Đồng thời Bạch Quý liên lạc với mấy vị đại sư, nghiên c/ứu xem rốt cuộc đó là thứ gì.

Vũ khí nóng và pháp khí, chúng tôi quyết định tin cả hai.

Gần ăn xong, Bạch Quý chậm rãi lên tiếng.

"Hứa Nghiên, bình thường nó có rụng lông không?"

Tôi lau miệng, lắc đầu.

"Không, con chó b/éo ú như vậy gần như chưa từng rụng lông."

"Theo lý mà nói, vào mùa hè thì phải rụng lông đi/ên cuồ/ng chứ."

Tôi hồi tưởng lại, biểu cảm hơi phức tạp.

"Lông của nó như đóng đinh vào lỗ chân lông, một sợi cũng không rụng."

"Tôi luôn nghĩ là do thể chất -"

Tay Bạch Quý chống cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì.

"Bạch Quý?"

Anh đột nhiên tỉnh táo, mặt mày xanh mét như vừa ăn phải khổ qua.

"Đợi tôi x/á/c định rồi sẽ nói sau."

Tôi bĩu môi, biết bộ n/ão này của mình cũng nghĩ không ra, nên không nghĩ nữa.

"Hứa Nghiên, cậu có phát hiện ra một chuyện kỳ lạ không?"

"Hả?"

Bạch Quý dùng đũa chấm canh, vẽ lên bàn.

"Vương Tài là một con Alaska rất b/éo."

"Nhưng lúc chúng ta lật da lưng nó lên, thứ bên trong lại cực kỳ g/ầy gò."

Anh khoanh tròn vào hình vẽ minh họa của mình.

"Vậy giữa lớp da ngoài và con quái vật."

"Thứ mà chúng ta tưởng là mỡ, rốt cuộc là cái gì?"

Đầu tôi ù một tiếng.

Nghe đến đây, da đầu tôi tê dại, toàn thân lạnh toát.

Bạch Quý vẫn tiếp tục.

"Hơn nữa lưng Vương Tài cũng rất b/éo, khi x/é da ra chúng ta không thấy thứ đó."

"Rất có thể thứ này, là có thể di chuyển."

Tôi cảm thấy cả người không ổn chút nào.

"Rốt cuộc... rốt cuộc là cái gì vậy?"

Bạch Quý nhìn tôi, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

"Cậu nghĩ lại xem, cảm giác sần sạt khi sờ vào ng/ực Vương Tài."

"Cậu nghĩ xem, thứ cậu chạm vào rốt cuộc là gì?"

6

Nhớ lại cảm giác đó, tôi thấy da gà nổi khắp cánh tay.

Cảm giác đó, giống như từng hạt từng hạt -

Cảm giác sần sạt, như những lớp vỏ cứng cọ xát vào nhau.

"Có lẽ là... trứng côn trùng?"

Tôi run lẩy bẩy, lắc đầu như chong chóng.

"Không nghĩ nữa, nghĩ tiếp đêm nay không ngủ được mất."

Tôi ngủ một đêm ở khách sạn.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của Bạch Quý.

"Tin x/ấu là chúng ta không thể báo cảnh sát."

"Tin tốt là đại sư hôm nay rảnh, có thể gặp mặt."

Thức dậy, tôi đến bệ/nh viện thú y lấy phim X-quang, sau đó đi gặp Bạch Quý và đại sư.

Ý của đại sư là, chúng tôi hoàn toàn không biết gì về con quái vật, không thể kinh động nó.

Không những không báo cảnh sát, mà thậm chí tôi còn phải trở về sống bình thường với nó.

Cho đến khi chúng tôi hiểu được mục đích, ng/uồn gốc của nó, mới biết cách giải quyết.

"Bạch Quý, ông đại sư này của cậu có đáng tin không?"

Tôi lấy tay che miệng, thì thầm hỏi.

Hỏi xong ngẩng đầu, tôi phát hiện ông lão đang nhìn chằm chằm vào mình, nghiêm nghị ho hai tiếng.

"Cô bé, ta nghe Bạch Quý kể chuyện của cô."

Ông chỉ vào chân tôi, cười hiền từ.

"Hôm nay cô chưa xem chân mình đúng không?"

Tôi ngơ ngác vén ống quần lên, sau đó không nói nên lời.

Chuyện gì thế này?

Hai chân tôi mọc đầy lông tơ dày đặc.

Những sợi lông đó rất mềm và mảnh, thậm chí không giống lông người, mà giống như -

"Lông chó."

Đại sư cười rất thuần khiết.

"Các ngươi luôn nghĩ, có phải trong da chó giấu một con người, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới khả năng khác."

Bạch Quý nhíu mày.

"Trong da người giấu một con chó?"

Đại sư gật đầu tán thưởng.

Tôi suýt nữa bật khỏi ghế.

"Da người, da người nào?"

Bạch Quý và đại sư nhìn tôi, ánh mắt như đang nhìn kẻ đần độn.

Tôi nhìn xuống chân mình, cuối cùng cũng hiểu ý họ.

"Nhưng làm sao các người biết, bên trong là chó?"

Tôi lấy phim X-quang từ túi giấy đặt lên bàn.

Nhìn một cái, tôi suýt nữa nôn ngay tại chỗ.

Thứ chất liệu "sần sạt" mà Bạch Quý nói, hóa ra thực sự là trứng côn trùng.

Trứng côn trùng chi chít phủ kín 60% da.

Còn "xươ/ng" của Vương Tài trong ảnh chụp, là thứ nửa người nửa chó.

"Con bé, kẻ bi/ến th/ái và yêu quái, con sợ thứ nào hơn?"

Tôi nhìn đại sư, mặt mày nhăn nhó đ/au khổ.

"Nhất định phải chọn một sao?"

Đại sư bình tĩnh lắc đầu.

"Không cần, rất có thể con này đều là cả hai."

Nghe câu này, ký ức về những gì tôi trải qua ập vào đầu.

Tôi hít một hơi lạnh, thực sự cảm thấy phòng không kịp.

Trước khi đi, đại sư đưa tôi một xấp bùa linh.

"Dùng tạm đi, nó quá nặng mùi người, chưa chắc có tác dụng."

Sau đó ông đột nhiên nghiêm túc.

"Muốn báo cảnh sát cũng được, chỉ là tuyệt đối đừng kinh động nó."

"Nếu trong thời gian ngắn lông trên người mọc đi/ên cuồ/ng, vậy thì có lẽ nó sắp hành động rồi."

Tôi cúi nhìn đôi chân mình.

Vậy đây là lời cảnh cáo nó dành cho tôi?

Tôi dẫn Bạch Quý về nhà.

Lời khuyên của đại sư là, nhà tôi còn lưu lại khí tức của Vương Tài thật.

Khả năng Bạch Quý mơ thấy nó lần nữa cũng cao hơn, thậm chí có thể mơ thấy thông tin then chốt hơn.

Biết được tên ngoại hình của con quái vật, có thể tìm thông tin cụ thể của nó trong tập sách dày cộp của đại sư.

Biết nó từng trải qua chuyện gì, mới biết cách đối phó.

"Tôi tưởng, đại sư niệm chú bắt ấn là giải quyết được vấn đề rồi."

Đêm khuya, tôi đưa chăn cho Bạch Quý đang nằm dưới đất.

"Vương Tài" bị tôi nh/ốt trong bếp, tôi ngủ sofa, Bạch Quý ngủ dưới đất.

Bạch Quý xoa mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy oán h/ận.

"Tôi đã rất lâu không ngủ ngon rồi, ngủ đây."

Tôi lật người, lẩm bẩm.

"Chúng ta đổi đi, tôi còn đang gh/en tị với cậu đấy."

Đêm nào ngủ cũng được gặp Vương Tài thật.

Không ngờ, nó ch*t hơn nửa năm rồi tôi mới phát hiện ra.

Nghĩ đến đó, mắt tôi cay cay, đưa tay lau nước mắt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
10 Không chỉ là anh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm