Đây là vụ án kỳ lạ nhất mà tôi từng chứng kiến.
Một cụ già trăm tuổi biến mất không lý do, khi cảnh sát phát hiện, toàn bộ cơ thể đã bị xây kín vào tường.
Căn phòng ngập tràn những cánh bướm sặc sỡ ken dày đặc, che lấp phần lớn dấu vết hiện trường.
Dường như manh mối duy nhất ấy lại dẫn dắt vụ án đến kết luận t/ự s*t.
Mãi nhiều năm sau, khi vụ án tương tự tái diễn, tôi mới hé mở được toàn cảnh sự việc.
Nhưng sự thật k/inh h/oàng ấy, còn đ/áng s/ợ hơn gấp bội những gì tưởng tượng...
1
2 giờ sáng ngày 21 tháng 10 năm 2023.
Đồn cảnh sát thị trấn Bạch Câu tiếp nhận tin báo về một "hiện tượng huyền bí" tại thôn Tô Gia thuộc khu vực phía Bắc, có dân làng tuyên bố đã nhìn thấy "m/a".
Tối hôm đó, người này cùng bạn nhậu trong thôn sau khi uống rư/ợu về, tiện đường vào rừng cây nhỏ giải quyết nỗi buồn.
Trong cơn say mơ màng, anh ta nghe thấy tiếng "bạch bạch" đ/ập mạnh.
Giữa đêm khuya thanh vắng vẳng lên thứ âm thanh ấy, nhờ hơi men tiếp thêm gan dạ, anh ta lần theo tiếng động tìm đến quảng trường nhỏ do thôn xây dựng.
Sau đó, anh ta chứng kiến cảnh tượng không thể nào quên trong đời.
Giữa quảng trường, bức tượng quỳ gối mang tên "Sám Hối" đang phát ra âm thanh đục đặc.
Nhịp điệu gấp gáp và đều đặn, như thể bức tượng đang không ngừng dập đầu xuống đất!
Không khí vương vấn mùi th/ối r/ữa, màu sắc bức tượng dần chuyển thành thứ đen sánh quánh, tựa hồ có thứ gì đó đang chực trào ra...
Chứng kiến cảnh này, người dân lập tức tỉnh rư/ợu, ba chân bốn cẳng chạy mất dép.
Về đến nhà, suy đi tính lại, cuối cùng anh ta quyết định báo cảnh sát.
Đồn cảnh sát lập tức cử người đến hiện trường.
Sau khi kiểm tra, "hiện tượng huyền bí" mà người dân nhìn thấy thực chất là một người bị mắc kẹt trong bức tượng, phát ra âm thanh giãy giụa.
Còn việc màu tượng thay đổi là do sau khi người trong tượng ch*t đi, dầu tử thi phân hủy rỉ ra ngoài.
Do ánh sáng yếu nên trông như chuyển sang màu đen.
Tuy đã giải thích được phần nào nguyên nhân "m/a quái", nhưng càng nhiều nghi vấn đặt ra.
Làm sao nạn nhân có thể bị nh/ốt trong bức tượng kín mít đến vậy? Con người dù có ch*t đi, làm sao có thể th/ối r/ữa chỉ trong vài phút?
Chẳng bao lâu, đội điều tra hình sự của chúng tôi tiếp quản vụ án.
Tôi cùng đội trưởng Ngô Tuần đến hiện trường khám nghiệm.
Khu vực quảng trường đã được rào chắn cảnh giới, bức tượng tạm thời được che bằng lều bạt, những cảnh sát túc trực đều có vẻ mặt kỳ quặc, thi thoảng lại liếc nhìn vào trong.
Dường như... mang theo nỗi e dè và kh/iếp s/ợ.
Linh tính mách bảo tôi điều chẳng lành.
Đội Ngô xuất trình thẻ tín danh, cảnh sát trực ban ấp úng hồi lâu, cuối cùng nhắc nhở:
"Hai vị cẩn thận chút, bức tượng đó rất tà."
Đội Ngô gật đầu, bước vào trong, tôi nối gót theo sau.
Khoảnh khắc bước vào lều bạt, một mảng màu sắc q/uỷ dị ken dày đ/ập vào mắt, toàn bộ bức tượng như được phủ kín những mảng lang ben bệ/nh hoạn!
Vô số cánh bướm phủ kín toàn bộ pho tượng.
Không biết có phải ảo giác không, trong chớp mắt, dường như tất cả lũ bướm đều đảo mắt, đồng loạt nhìn về phía chúng tôi.
Tôi như bị sét đ/á/nh, cảm giác quen thuộc khó tả tràn ngập tâm can.
Tại sao? Tại sao lại xuất hiện lần nữa?!
Cơn á/c mộng hành hạ tôi suốt hai mươi năm qua, trong khoảnh khắc này bỗng phóng đại vô hạn, gần như kéo tôi trở về cái đêm k/inh h/oàng năm ấy...
2
Trùng hợp! Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi!!
Đàn bướm bị kinh động, cuốn lên cơn gió ngũ sắc, biến mất vào rừng rậm phía xa.
Hai chân tôi bủn rủn, suýt ngã quỵ xuống đất: "Không thể nào, không thể nào..."
"Tiểu Tô, cậu sao thế?" Đội Ngô vội đỡ lấy tôi.
Tôi lau vội mồ hôi lạnh trên trán, cố trấn tĩnh bản thân, lắc đầu: "Không sao đội trưởng, có phát hiện gì không?"
Đội Ngô sững người, chợt nói:
"Vụ án này khiến tôi nhớ lại hai mươi năm trước, vụ án t/ử vo/ng đầu tiên tôi tham gia điều tra khi vừa tốt nghiệp học viện."
Tim tôi đột nhiên thắt lại, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Vụ án gì vậy?"
"Đó là một vụ t/ự s*t... rất kỳ quặc." Đội Ngô không kìm được đ/ốt điếu th/uốc, "Địa điểm cũng là thôn Tô Gia."
"Một cụ già trăm tuổi mất tích không rõ nguyên nhân, sau nhiều ngày tìm ki/ếm, chúng tôi phát hiện th* th/ể cụ trong nhà một dân làng."
"Th* th/ể bị xây kín vào tường gian phòng chứa đồ, trên vết dầu tử thi hình người rỉ ra bám đầy những cánh bướm ngũ sắc."
"Gian phòng này đã khóa lâu ngày, bám đầy bụi bặm, hiện trường chỉ phát hiện dấu chân và vân tay của nạn nhân."
Nói đến đây, đội trưởng Ngô Tuần biểu lộ vẻ mặt phức tạp:
"Mọi bằng chứng đều cho thấy, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ có mỗi nạn nhân."
Tôi biểu lộ vẻ mặt khó tin: "Một mình, thật sự có thể tự xây mình vào tường?"
"Thật khó tưởng tượng, nhưng bằng chứng là vậy." Đội Ngô thở dài: "Chúng tôi cũng cân nhắc liệu có ai đó giả mạo vân tay, dấu chân không."
"Nhưng bên trong bức tường, có dấu vân tay do nạn nhân giãy giụa để lại, trùng khớp với hiện trường, hơn nữa qua độ lún của dấu chân ước tính cân nặng cũng gần bằng với cụ già."
Mọi thứ đều chỉ ra đây là vụ t/ự s*t.
Nói đến đây, đội trưởng Ngô Tuần buột miệng: "Nhân tiện nói luôn, nạn nhân năm đó cũng tên Tô Minh, giống hệt tên cậu."
Tôi gãi đầu cười khổ, nói đùa cho qua.
Lúc này, đội trưởng Ngô có điện thoại gọi đến, trao đổi ngắn rồi chuẩn bị về cục: "Danh tính nạn nhân đã x/á/c định được."
Tôi bất giác hỏi: "Là người địa phương thôn Tô Gia à?"
"Không phải." Đội trưởng Ngô biểu hiện kỳ lạ: "Qua kiểm tra sơ bộ, có thể x/á/c định nạn nhân là nam giới, độ tuổi từ 40 đến 50."
"Hơn nữa, pháp y tìm thấy nửa tấm danh thiếp có thể x/á/c nhận danh tính trong lớp quần áo thấm đẫm thịt thối."
Ông nhìn tôi chằm chằm, nói rõ từng chữ: "Tên ông ta là Tô Minh."
"Cái gì?!" Tôi kêu lên kinh ngạc, không nhịn được hỏi lại: "Tô trong Tô Châu, Minh trong minh bạch?"
Đội trưởng Ngô không hiểu đang nghĩ gì, im lặng gật đầu.
Sau đó ông đạp mạnh chân ga, tăng tốc độ xe.
Ngồi cạnh đội trưởng Ngô, tim tôi đ/ập thình thịch, chân tay không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Hai nạn nhân trong hai vụ án đều tên Tô Minh, dù không muốn thừa nhận nhưng tôi buộc phải đối mặt -
Hai nạn nhân đều trùng tên họ với tôi.
Đây thực sự chỉ là trùng hợp sao?
3
Về đến cục, tôi giả vờ vào nhà vệ sinh, gọi điện cho mẹ:
"Mẹ ơi, mấy ngày nay hai người chơi ở Hải Nam có vui không?"
"Vui lắm con, ở đây ấm hơn nhà mình nhiều." Mẹ hỏi: "Con đột nhiên gọi điện, có chuyện gì sao?"
Tôi liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng: "Mấy ngày nay ba có đi đâu về không, luôn ở cùng mẹ chứ?"