Tôi đưa bả đến khách sạn, Trần bí thư và Hứa a di mang hết đồ đạc của bả tới.
Mấy người thay phiên nhau trông chừng, không cho bả chạy ra ngoài gây rối.
Bả nhiều lần lén nhìn tôi, hoặc muốn tiến lại gần.
Thấy tôi thật sự không thèm để ý, bả tức gi/ận dậm chân liên hồi.
Còn tìm Hứa a di khóc lóc: "Hứa a di, a di giúp con nói với mẹ tha lỗi được không? Con thật sự biết sai rồi, sau này không dám tái phạm nữa."
06
Bả cái gì cũng hiểu rõ.
Bả đơn giản là x/ấu xa, đ/ộc á/c, vô lương tâm.
Hứa a di thở dài: "Tiểu Chân, việc mẹ con đã quyết thì không ai thay đổi được, với lại con cũng thật sự làm sai rồi."
Thấy không đạt được mục đích,
Tô Dĩnh Chân bực bội bịt tai hét lên.
Không thấy ai đến an ủi, bả liền đ/âm đầu vào tường.
Nhưng vì sợ đ/au nên không dám dùng lực mạnh.
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn bả diễn trò.
Thấy tôi không động lòng, cũng không ôm ấp dỗ dành như trước, không hứa hẹn đủ thứ, bả đỏ mắt, hằn học trừng tôi.
Tô Tuyên Bình đến rất nhanh, mang theo bà mẹ suốt ngày khóc lóc, ăn vạ, ch/ửi bậy đầy miệng, trọng nam kh/inh nữ của hắn.
Gặp tôi, hai mẹ con họ sắc mặt kỳ quặc.
"Lăng Uẩn..."
Mẹ Tô Tuyên Bình cư/ớp lời: "Lăng Uẩn à, lâu năm không gặp, cô giờ thành đại gia rồi, người thành công đúng là khác biệt. Con bé do cô nuôi lớn, cô nỡ lòng nào để nó về Tứ Xuyên với chúng tôi, nó không chịu nổi khổ đâu."
"Vậy thì đưa nó vào trường giáo dưỡng, còn Tô Tuyên Bình đi tù."
Thấy tôi không mắc mưu, bả ta ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi: "Tôi khổ quá, khổ quá đi mất."
"Cô đã vô sự rồi, sao còn bắt con trai tôi đi tù? Đồ đàn bà đ/ộc á/c vô lương tâm, cô sẽ bị trời tru đất diệt."
Lại trò này.
Khóc lóc, ăn vạ, dọa t/ự t*.
Tôi thẳng tay t/át Tô Tuyên Bình một cái.
Hắn nhìn tôi đầy khó tin.
Tôi t/át thêm một cái nữa.
Mẹ hắn hoàn h/ồn lao tới: "Con đĩ nhỏ này, dám đ/á/nh con trai tao."
Tôi nắm cổ tay bả, hất mạnh xuống đất.
Bả ta kêu đ/au rú lên.
Tô Tuyên Bình muốn c/ứu mẹ, lại sợ bị tôi đ/á/nh: "Lăng Uẩn, Lăng Uẩn, cô thả mẹ tôi ra đã, nói chuyện tử tế với nhau."
"Giờ mới chịu nói chuyện tử tế? Lúc nãy mẹ anh ch/ửi bới như bà đồng nát sao không mở miệng? Loại đàn ông vô dụng như anh, trước vô dụng, giờ vô dụng, sau này cả đời cũng chẳng làm nên trò trống gì."
"T/át anh hai cái thì sao? Hôm nay dù có đ/á/nh anh tàn phế, anh cũng phải c/âm họng chịu đựng."
Tôi buông tay con mụ ăn vạ, đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Khi nhìn về phía Tô Dĩnh Chân, bả sợ hãi co rúm, vội chạy núp sau lưng bố tìm sự bảo vệ.
"Hừ!" Tôi cười lạnh.
Thật sự gặp chuyện, Tô Tuyên Bình còn chạy nhanh hơn bả, bảo vệ? Không lấy bả ra đỡ đạn là may rồi.
Sau khi chịu thiệt vì hành động, Tô Tuyên Bình chịu nói chuyện nghiêm túc.
Mẹ hắn cũng không khóc lóc nữa.
"Giờ có thể đến tòa án thay đổi quyền giám hộ chưa? Đừng nói với tôi là chưa mang đủ giấy tờ."
"Mang đủ rồi."
Tôi đồng ý buông bỏ, Tô Tuyên Bình sẵn sàng nhận nuôi, Tô Dĩnh Chân cũng muốn theo bố, thêm việc tôi nhờ quen biết, thủ tục thay đổi diễn ra rất nhanh.
Trước khi lên xe, Tô Dĩnh Chân bất ngờ chạy tới kéo tay áo tôi: "Mẹ ơi, mẹ thật sự không muốn con nữa sao?"
Tôi gạt tay bả ra.
"Trong mắt con, mẹ chỉ là kẻ ng/u ngốc nhiều chuyện, con cho gì ăn nấy, con mong mẹ ch*t sớm để được hưởng gia tài. Khi mẹ đ/au đớn quằn quại dưới đất, con bảo mẹ là giòi bọ, mong mẹ ch*t sớm để con về với bố và bà nội. Mẹ chiều lòng con rồi, còn khóc lóc làm gì?"
"Mẹ nên chúc mừng con toại nguyện, sau này sống trong căn nhà 80-90 mét vuông chật chội mà yêu thương nhau nhé."
"Tài sản của mẹ, mẹ sẽ lập di chúc, không để lại cho con một xu."
"Giấc mơ tiêu xài hoang phí, đừng mơ tưởng nữa."
Tôi không chút do dự lên xe.
Qua gương chiếu hậu, thấy bả đứng đó, từ dậm chân đến ôm mặt khóc nức nở.
07
Khi tôi cưng chiều bả, là nâng niu trên tay.
Khi tôi chán nản từ bỏ, dù bả có đ/au lòng đến mấy, tôi cũng có thể thờ ơ, lạnh lùng đứng nhìn.
Về đến nhà, tôi cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
"Hay là đi bệ/nh viện khám?"
Tôi lắc đầu.
Vừa thoát khỏi cửa tử, xuất viện chưa nghỉ ngơi đủ, lại thức trắng đêm ở khách sạn.
Người yếu, cần nghỉ ngơi nhiều.
Vừa nằm xuống, Trần bí thư đã gọi: "Lăng tổng, Tiểu Chân c/ắt tay t/ự t* rồi."
"..."
Cảm giác đầu tiên của tôi là bả đang diễn kịch.
Lấy cái ch*t ép tôi mềm lòng.
"Ừ, tôi biết rồi."
Có một khoảnh khắc, tôi nghĩ thôi thì tha thứ một lần.
Nhưng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.
Tôi tha thứ, bả cũng chưa chắc thật sự hiểu.
Bả đã không sợ ch*t, mặc kệ bả. Nếu bả ch*t thật, tôi sẽ m/ua cho bả một ngôi m/ộ lớn.
Tôi đưa tay che mắt, xoa nhẹ.
Vừa chợp mắt, điện thoại của Trần bí thư lại réo, giọng có chút gấp gáp: "Lăng tổng, chuyện Tiểu Chân c/ắt tay t/ự t* lên báo rồi."
"Gửi tin tức cho tôi xem."
Bài báo viết không thể nói là khách quan, chỉ toàn bịa đặt, câu view, không chút sự thật.
Mỗi ngày trong bệ/nh viện nhiều người t/ự t*, Tô Dĩnh Chân c/ắt cổ tay mà lên báo, không có mánh khóe thì ai tin?
Hơn nữa còn liên quan đến vị thành niên, bỏ rơi, học sinh cấp ba, sinh con không nuôi.
Tô Dĩnh Chân khóc rất thảm trong video: "Con cũng không biết mình làm sai gì? Mẹ đột nhiên bỏ con, đuổi con ra khỏi nhà, con không có nơi nào để đi, hu hu..."
Bình luận bên dưới toàn ch/ửi bới.
【Mẹ kiểu gì thế? Có xứng làm mẹ không?】
【Sinh con không nuôi, còn là người nữa không?】
【Lôi mặt nó ra xem, để xem bà mẹ này là loại rác rưởi gì.】
Tôi lướt qua vài bình luận rồi tắt video.
"Lăng tổng, chúng ta có nên ra tuyên bố không?"
"Không cần vội, để bả gây rối đi, gây càng lớn hậu quả cũng do bả tự gánh."
Tôi bảo Tô Tuyên Bình ng/u, hắn không chịu nhận, giờ còn nghĩ ra cách ng/u ngốc như vậy.