Tôi lấy cớ đi vệ sinh, chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo. Sau khi nôn xong, tôi ngậm một viên th/uốc giải rư/ợu, khi bước ra ngoài ánh mắt đã trở nên tinh tường. Nhưng chân vẫn phải giả vạng lảo đảo - đây là chiêu thức trên bàn nhậu. Tất cả đều quá thuần thục.
Bên bồn rửa tay, tôi tranh thủ tô lại son. Ngẩng đầu lên chợt phát hiện trong gương phản chiếu hai bóng người.
Tống Nghiễm Xuyên lo lắng: 'Em đừng uống nữa, anh xót lắm.'
Tôi cười tự giễu: 'Không uống thì làm sao đàm phán? Chẳng lẽ đợi khách hàng đến năn nỉ ký đơn? Em không có cái tâm rộng lượng ấy đâu, không tranh không giành, ngồi chờ của trời rơi.'
Lời nói hàm ý, Tống Nghiễm Xuyên hiểu ra, cúi đầu thở dài: 'Cô ấy ngây thơ chẳng biết gì, em cứ để tâm làm chi?'
'Thôi, tránh đường cho người ta.'
Hắn định nói thêm, tôi không cho cơ hội. Vẫn còn một bàn khách đang chờ - những thượng đế nuôi sống tôi, và cả tương lai phía trước.
Gạt cánh tay hắn sang, tôi lướt qua. Góc mắt lưu lại hình ảnh hắn đầy hối h/ận, tiếc nuối. Cái vẻ ấy khiến tôi liên tưởng đến một chữ - Đồ tiện!
Lại một vòng nâng ly, lần này tôi uống chậm rãi, bắt đầu giả say. Biết bao hợp đồng đã được ký kết trong những màn đùa cợt thế này. Tôi gh/ét cay gh/ét đắng, nhưng vẫn phải cười tiếp đón.
Đột nhiên một bàn tay chặn lấy ly rư/ợu: 'Rư/ợu này tôi uống thay.'
Tống Nghiễm Xuyên uống ừng ực, bị sặc đến đỏ mặt. 'Muốn uống bao nhiêu cứ nhắm tôi đây, b/ắt n/ạt đàn bà là đàn ông gì.'
Hắn đứng sừng sững bên tôi như anh hùng c/ứu mỹ nhân. Không khí đóng băng. Tôi chỉ muốn độn thổ.
Bữa tiệc kết thúc trong bất hòa. Khách hàng nói sẽ cân nhắc thêm, nhưng chín phần mười là đổ bể. Tôi gi/ận đến mức muốn x/é x/á/c Tống Nghiễm Xuyên.
'Anh sai rồi, thật sự biết lỗi rồi. Em cho anh cơ hội nữa được không?' Hắn hét theo lưng tôi, giọng r/un r/ẩy. 'Hứa Nguyện, anh không thể sống thiếu em.'
Tôi không ngoảnh lại, bước chân không chút chần chừ.
Thấy gọi không được, Tống Nghiễm Xuyên đuổi theo. Tôi gọi tài xế thay, hắn bắt taxi. Tôi vào thang máy, hắn leo cầu thang bộ. Chưa bao giờ tôi hối h/ận vì m/ua căn hộ tầng thấp như lúc ấy. Giá mà m/ua tầng 30 cho hắn leo đến ch*t.
Khi tay tôi đặt lên khóa vân tay, Tống Nghiễm Xuyên thở hồng hộc xuất hiện. 'Hứa Nguyện, đừng gi/ận nữa được không? Anh đã hạ mình thế này rồi, em còn muốn gì nữa?'
Tôi bật cười: 'Ai cho anh cái tự tin để nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ? Tôi đã nói rồi, một khi quyết định chia tay thì không có đường quay lại. Anh tưởng tôi đùa sao?'
Hắn chới với tựa vào tường, mắt đỏ ngầu: 'Em làm bao chuyện chỉ để kích động anh quay lại mà thôi! Mười năm tình cảm, làm sao em buông được dễ dàng thế?'
'Thì sao?' Tôi nhếch mép. 'Hay tôi phải khóc lóc van xin anh ở lại? Trông tôi giống đồ rẻ rá/ch thế à? Từ giây phút anh đưa Hạ Thiên Tuyết về nhà, anh đã bị loại khỏi cuộc đời tôi rồi. Anh có nói nữa cũng vô ích.'
Tôi không cho hắn cơ hội phản biện, tay phải ấn nhẹ.
'Tít' một tiếng, cửa mở. Tôi lách vào. Tống Nghiễm Xuyên như tỉnh cơn mê, vội chèn tay ngăn cửa.
Tôi vội dừng lực, cánh cửa sắt nặng trịch kẹp sát cánh tay hắn. 'Anh đi/ên rồi? Không muốn cánh tay nữa à?'
Không ngờ hắn lại vui mừng: 'Em còn quan tâm anh, chứng tỏ vẫn chưa quên được anh đúng không?'
Ôi trời, tôi thật sự muốn đi/ên lên. Cảm giác như c/ứu kẻ sắp bị xe tông, xong họ lại tưởng mình thích họ. Sao có thể ảo tưởng đến thế?
Đành phải chiều lòng: 'Đúng rồi đấy, anh nói cái gì chả đúng.' Thừa lúc hắn sơ hở, tôi đ/á một cước rồi đóng sầm cửa.
Tống Nghiễm Xuyên gõ cửa thảm thiết. Vài tiếng sau, hắn lăn ra sàn lẩm bẩm: 'Hứa Nguyện, em sẽ không mở cửa đâu nhỉ? Gõ bao nhiêu cũng vô ích, như cái đêm em khóa cửa phòng ngủ ấy...
Giá như quay lại được ngày đó, anh sẽ không đưa Hạ Thiên Tuyết về nhà ta. Cũng nhờ cô ấy mà anh nhận ra lòng mình. Bao năm lăn lộn, anh đã chán cái thứ ngây ngô vô tri ấy rồi.
Anh yêu con người bất khuất của em, yêu nhiệt huyết theo đuổi lý tưởng, yêu sự quyết đoán không nhường nhịn của em. Em như mặt trời rực rỡ, tràn đầy sức sống. Tình cảm đã ngấm vào anh lúc nào chẳng hay...
Giờ anh biết rồi. Người Tống Nghiễm Xuyên yêu nhất là Hứa Nguyện. Người anh muốn chung sống trọn đời cũng là Hứa Nguyện. Lỗi lầm này anh sẽ gánh chịu. Dù phải đuổi theo em ba năm nữa, anh cũng không hối h/ận.
Hứa Nguyện, em nghe thấy không? Nói với anh một lời đi mà...'
Tôi nghe thấy, nhưng chẳng thiết đáp lời. Chỉ thấy phiền.
Kiên trì và quấy rối chỉ cách nhau sợi tóc. Từng cảm động bao nhiêu, giờ chán gh/ét bấy nhiêu. Cái gốc đã lệch, trông mong chi quả ngọt?