Giáo đã quen từ lâu, tự mình uống ngụm trà lại sách lên:
"Lúc nãy cô đâu nhỉ?"
Tôi cẩn thận nhở: "Đề số 3 ạ."
Cô đầu: "Đúng rồi."
Rồi nhiên nhiên tôi:
"Lại có cô bài sao?"
Mãi khi Mỹ nói, biết nếu Trường Trung Số 10 lớp nơi đang chính lớp bảng.
Tập toàn bộ yếu khối của trường.
Khi đến, giáo chủ nhiệm khóc lóc mặt hiệu giành được về lớp.
Nhìn Mỹ vừa vừa ăn kem, lần đầu cảm thấy thế này lạ mà sức sống.
Sau đó, cô giáo bài nhiệt hơn hẳn.
Vài dần bị ảnh hưởng, bắt đầu chú ý giảng.
Cho khi tan học.
Mọi ùa ra.
Tôi thấy góc lớp vẫn chưa tỉnh.
Trường sắp cửa.
Tôi tới "Bạn tan rồi."
Người đó ngẩng đầu, mở hé.
Đôi dài sắc lạnh thẳng tôi.
Dưới sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
"Cảm ơn nhé"
Tôi: !!!
Người này chỉ dữ, vừa gặp đã vợ.
Giây đứng dậy, cao hơn Cố (185cm) phân.
Không giải thích gì.
Ngón thon dài móc cổ áo khoác, quăng lên vai.
"Đi thôi."
"Cổng sắp rồi."
Tôi bừng tỉnh, đáp "Ừ".
Rồi sau.
08
Cậu dáng cao lớn.
Một vịn chiếc đạp đen.
Tạo thành bức tranh riêng.
Người qua dần dồn ánh về phía cậu.
Nhưng đã quen.
Tôi cố ý đi chậm lại, giãn khoảng cách.
Nhưng cũng càng đi càng chậm.
Ánh chiều tà rọi mặt, dưới chân tôi.
Cậu sang:
"Bạn ốc sên nhanh hơn bạn."
Tôi: ...
Đúng quá thân thiện.
Suốt hiện sống cùng khu với tôi.
Cậu cũng ra, khóe miệng nhếch lên.
1. Từ lời Mỹ, biết tên Dã.
Lớn nhất Trường Số 10.
Nghe nói tin luôn có đám bố.
Tôi: hội đen!!!
Đến trưa, thấy trong tin, đám con sau Dã, ăn của chạy tới:
"Dã ca, tháng này tiền tiêu vặt em hết c/ứu đói với."
"Em cũng vậy, đẻ của em."
Cậu hiện ánh liếc qua lười nhác:
"Cút."
Nhưng vẫn đưa ăn.
Cả đám lập tức biến mất.
Thì sau bố" vậy.
09
Vài ngày giáo chủ nhiệm cầu lập nhóm hỗ trợ tập 1 kèm 1.
Tóm lại nhất lớp lớp.
Nhì lớp áp chót lớp.
Cứ thế.
"Được, bắt đầu phân nhóm."
"Từ Thẩm Chi trước."
"Áp chót ai? Áp chót đâu."
Một nam phía định đứng dậy tay.
Sau lưng có đứng lên, giọng lạnh:
"Tôi."
Cậu ngoái lại: ca đùa, lần anh hơn em 2 điểm."
"Cô chủ nhiệm em áp chót."
"Lớp nhân, em với."
Vài ngày được cô chủ nhiệm chỉ định làm lớp trưởng.
Giang Dã ta:
"Lần cóp."
Cậu xuống gạo, lẩm bẩm: "Chỉ chênh nhau điểm mà cũng cóp à."
Tôi: ...
10
Khi phụ đạo Dã.
Tôi hiện lúc hầu làm bài.
Đến khi bắt hoàn thành đề thi.
Kết gần đối.
Vậy sao lại lớp?
Tôi xem các bài khác.
Tốt lắm, môn xã hội thê thảm, môn nách.
Tôi đề, nhanh chóng thông suốt.
Người giỏi toán thật thông minh.
Tôi hơi gh/en tị.
Dù từ tiểu đã tự giác làm bài mỗi ngày, tuần hiếm khi ngoài.
Vào Số 1, thêm khuya, ngủ rửa mặt nước lạnh ôn lại bài.
Tôi chỉ kiến thức mà đã nhanh chóng suy ngược xuôi.
Sau một thời gian phụ đạo, thấy nhớ Dã rất tốt.
Chỉ khả năng viết văn thật gì.
Thế chỉ tiết cách viết:
"Có thêm biện pháp tu từ thành ngữ, mở rộng ý."
Một lúc khẽ dựa vào bàn sau.
Mày nhướng lên:
"Ví dụ?"
"Cứ dùng một bất thêm thành xem."
Cậu cười khẽ:
"Ừ."
"Như lúc nãy lớp nhân gục trên bàn ngủ."
"Có thêm thành ngữ..."
Tôi khích lệ cậu.
Tiết trời đầu dần oi ả, nhấp ngụm nước ép mẹ mang tới.
Cậu đen thăm thẳm:
"Lúc nãy lớp nhân đi/ên loan đi/ên phượng ngủ một giấc."
"Phụt".
11
Còn nửa tháng nữa học.
Hầu ngày nào cũng thử.
Không khí thẳng.
Giáo chủ nhiệm đổi tiết tự thành hoạt động tự do.
Vương Mỹ xịt lại:
"Đại thần tượng em phải xa em rồi."
"Gì chứ mùa đúng mùa thúc phương."
Tôi chợt nhớ lần cờ qua sân trường, cô chỉ một nam bảo thần tượng.
Một dày hơn đáy suốt ngày ôm sách.
Mỹ mang nước tặng, ta chỉ liếc nói:
"Em bỏ đi, Mỹ, anh kẻ dốt em đâu."
Tôi định an ủi Mỹ, nhưng cô nói:
"Quả bá lạnh lùng, lạnh thật nhưng em thích lắm."
Tôi: ...
Phòng y tế lâu đo thị lực cho nhỉ.
Mỹ có vẻ biết người.
"Chi Chi, em muốn đương không?"
Yêu đương.
Tôi bút.
Sau lưng có hơi thở phả vào cổ.