Cặp chồng nhíu nhìn ta:
"Thẩm nào? Đây là nhà chúng tôi."
Mặt tái nhợt:
"Rõ ràng đây là nhà chú mà."
Cặp chồng suy lát rồi thích:
"Ý chủ nhà à?"
"Chủ nhà trước?"
"Ừ, căn nhà này, chúng tôi m/ua ba tháng rồi."
"Thế họ đâu? Họ chuyển đi đâu rồi?"
"Tôi biết thế nào được."
Nói xong, chồng sầm lại.
Cố đứng cửa, mặt mũi ngơ ngác.
Thẩm chuyển nhà rồi? Sao biết cả?
Sao chuyển đi phải chăng sẽ bao giờ lại.
Anh hỏi rõ, tiếng chuông thoại vang lên.
Bạn nhắn tin:
"Cậu xem của đi."
"Cô mối qu/an h/ệ rồi."
Cố mở của Chi.
Cô hiếm khi dùng mạng xã hội, mấy mới đăng lần, nên dù số chặn, vẫn xem được.
Hôm nay, vừa vào đã ảnh chụp chung trai.
Chàng mặc áo mi ngắn tay quần tây đen, mái tóc đen phủ trán toát vẻ ngang tàng.
Anh mắt nhìn gái mặc trắng bên cạnh.
Hai đứng dưới cây đa, vô cùng đôi.
Lời chú thích của là:
【Nhật ký mà con đòi.】
20
Khi đưa tôi dưới nhà.
Tôi ngủ quên xe.
"Em yêu, rồi."
Tôi mở mắt, dưới ánh đèn mờ, cao trắng của hầu tròn trịa nhẹ nhàng lăn.
Vô thức, tôi thứ đó đó.
Thế là tôi lên.
Anh cứng đờ người, hơi thở gáp hơn.
Một sau, tôi bừng tỉnh, buông ra nơi đó đã lưu vết nhạt.
Đôi mắt đen sâu thẳm, như nuốt chửng tôi.
Tôi nhớ từng đọc đâu đó câu.
Con độ mười tám đôi mươi, trong toàn những thứ chúng kiểm soát được.
Không chịu nổi châm lửa.
Tôi mở xe nhảy xuống, về nhà.
Giang theo xuống, nắm tay tôi lại.
Vẫn là ánh mắt ấy.
"Giang Dã, gì?"
Anh nhìn chằm chằm tôi.
Lâu lắm nói.
Cuối cùng, tôi.
"Có qua có lại."
Rồi buông tay tôi ra.
Tôi vừa rời đã tiếng ai đó khàn gọi tên tôi:
"Thẩm Chi."
21
Tôi nhìn về hướng đó.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, mặt tái mét đứng đó.
Mắt như đỏ hoe.
Anh bước gần.
"Chúng chuyện chút."
Tôi ngờ gặp sau khi nghỉ việc, cả nhà tôi chuyển còn nữa.
Tôi thở dài:
"Không cần giữa chúng có nói."
Nói xong, tôi lầu.
Anh bước tới, giọng nài nỉ:
"Chỉ thôi không?"
"Chi Chi, xin lỗi không?"
"Anh nên bắt chuyển trường 10 đại học."
"Anh Phương Diểu đã chia tay rồi, tưởng sẽ nhất tò mò thôi."
"Anh Phương Diểu chính bắt đã c/ắt rồi."
"Chúng nhé, về mọi chuyện vẫn như xưa."
22
Cố vốn kiêu ngạo trong tủy.
Tôi từng c/ầu đầy hi vọng như thế.
"Không thể nữa Thâm".
Không tiếp.
Tôi kéo tay áo Dã.
Anh xuống, xoa tôi:
"Em lầu đi."
Tôi dạ, bước đi chóng.
Cố phía sau đuổi theo, đ/è vai giữ lại.
Tôi tiếng đ/á/nh nhau.
Nhưng bước.
Chàng dữ dội từng mình địch mười trong ngõ hẻm, có phải lo.
Chỉ là tôi lời hai người:
"Mày là cái thá gì?"
"Tao lớn cùng nhau bé, biết không?"
Kèm giọng lạnh lùng của Dã:
"Ừ."
"Nhưng thế sao, là tao".
"Nói về thơ ấu, tao Chi……"
Cửa thang máy lại, tôi nữa.
…
23
Cố thêm.
Môi bầm tím.
Tên đ/á/nh thật nh/ẫn.
Anh tiếng lầu gọi Dã.
Giọng nhẹ nhàng:
"Anh thương chứ?"
…
Anh cùng nhận còn ý nữa.
Có lần nào đ/á/nh nhau về, sợ mẹ cằn nhằn nên nhà Chi.
Lúc ấy, cầm bông bôi th/uốc cẩn thận anh:
"Còn đ/au không?"
…
Trước đây luôn cần sẽ đằng sau.
Anh tự tin khẳng như vậy.
Nhưng cùng, đã buông bỏ hết sau khi rời trường số 1.
Có mới rồi.
Anh nhớ rời trường số dáng vẻ cứng cỏi, bóng rổ đ/ập tím bầm.
Bạn thở dài khuyên:
"Cậu sợ sau nữa sao?"
Trong lòng lạnh lùng cười.
Bố nhà anh.
Nhà gần nhà anh.
Mọi thứ của gắn anh.
Chỉ là chuyển trường thôi, sao về bên anh.
Dưới ánh chiều hôm nói:
"Cố thơ ấu của cậu, cũng có thể thành mới hiện của khác đấy."
Anh vào.
Giờ lại, thật mỉa mai sao.
Lúc đắc ý thơ ấu bằng mới hiện, thơ ấu của cũng đã thành mới hiện của khác.
…
24
Tôi vào mùa hè khi vào ba đại học.
Hôm hôn, mẹ cũng đến.
Sau khi yêu Dã, đây là lần tôi gặp mẹ anh.
Anh tôi lớn bà nhà cũ.
Còn họ ly bảy tuổi, ngoài ra nhắc thêm.
Mẹ nước ngoài về, ăn mặc trọng.
Còn mẹ hiện, rời mắt khỏi bà.