Tựa vào đầu giường, nhắm mắt suy tư một lúc, tôi lấy điện thoại ra và tìm đến livestream có tên "Sự thật không bao giờ bị vùi lấp".
Lý Ngọc Anh ngồi ngay ngắn trước ống kính, vẫn khoác chiếc áo khoác dạ mỏng đã cũ sờn, phía sau là bức tường khách sạn bong tróc loang lổ.
Trong livestream, vài dòng bình luận thưa thớt:
[Hiệu ứng người già à? Khá đấy!]
[Đây là người thật đấy! Bà cụ này con trai ch*t, nghi ngờ con dâu hại ch*t, đang tìm sự giúp đỡ trên mạng!]
[Hiểu rồi, lại là một trường hợp con ch*t không rõ nguyên nhân, lên mạng tạo dư luận câu view, cuối cùng chẳng qua là vì tiền hay muốn đòi bồi thường thêm!]
Đôi mắt Lý Ngọc Anh in hằn dấu vết thời gian chớp nhẹ, bà chậm rãi cất lời:
"Tôi không cần tiền, tôi là giáo viên tiểu học, lương hưu mỗi tháng 2280 tệ."
[Ừ ừ, bà không cần tiền, không cần tiền thì đi báo cảnh sát đi, lên mạng tìm cái gì gọi là sự thật?]
[Để tôi tóm tắt: Tôi sống trong khu này, vụ này thực chất chỉ là t/ai n/ạn. Con trai và con dâu bà trước giờ vẫn rất yêu thương nhau, chính là cặp vợ chồng gặp t/ai n/ạn n/ổ xe nửa năm trước ở cầu ngoại ô.]
[À tôi biết vụ này! Hồi đó gây chấn động lắm, ai cũng xúc động trước tình cảm vợ chồng sống ch*t có nhau, tôi còn khóc đấy!]
[Tôi cũng nhớ! Chồng liều mình c/ứu vợ, lẽ nào vợ lại gi*t chồng? Nói ch*t tôi cũng không tin!]
[Bà cụ ơi, bà nên đi khám t/âm th/ần đi? Đừng tùy tiện kết tội người khác chỉ vì ảo tưởng.]
Lý Ngọc Anh nhìn chằm chằm màn hình, giọng bình thản:
"Tôi không ảo tưởng, tôi đã báo cảnh sát rồi."
"Tôi học cách livestream không phải vì tiền, không phải để tranh giành cháu, càng không phải vì danh tiếng. Tôi chỉ muốn tìm lại sự thật cho con trai mình."
"Cố Hoài Nghĩa từ nhỏ đã thông minh, hoạt bát, lễ phép, là thần đồng được mọi người yêu quý. Có lần tôi bị trật chân ở ngoài, thằng bé mới 11 tuổi, người g/ầy nhỏ chưa cao bằng vai tôi, đã cắn răng cõng tôi đi mấy cây số về nhà."
"Năm 14 tuổi, nó hớn hở cầm phiếu điểm thi cấp ba khoe với tôi, nhưng hôm đó... tôi lại quyết định ly hôn với bố nó, rời khỏi tổ ấm."
"Sau này mỗi lần mơ thấy cảnh ấy, tôi lại thấy nó níu áo tôi, đôi mắt bơ vơ hoảng hốt, gọi mãi: Mẹ ơi đừng đi..."
Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nhăn nheo.
"Một tuần trước, con trai tôi - Cố Hoài Nghĩa 35 tuổi đang độ thanh xuân - ch*t đuối trong bồn tắm nhà mình."
"Tất cả nói đó là t/ai n/ạn, nhưng tôi biết không phải. Nó bị người ta h/ãm h/ại."
"Năm xưa, tôi buông tay nó mà đi. Giờ tôi trở về, dù là người mẹ bất tài vô dụng, nhưng đã đến đây thì nhất định không để con tôi ch*t trong cô đ/ộc, oan ức!"
Giọng nói già nua mệt mỏi, nhưng đôi mắt sáng rực. Vẻ dịu dàng và kiên cường của một người mẹ hòa quyện trên dáng hình bà.
Livestream chìm trong im lặng.
Rồi những dòng bình luận ào ạt hiện lên:
[Tôi tin đây không phải kịch bản, diễn viên không thể diễn chân thật đến thế!]
[Bác ơi chúng cháu sẽ giúp bác!]
[Tôi vừa quay màn hình rồi, sẽ c/ắt ghép đăng lên các diễn đàn, may ra có người cung cấp manh mối.]
Tôi dán mắt vào màn hình.
Hình ảnh Lý Ngọc Anh trong khung hình.
"Mẹ ơi!"
Tôi gi/ật mình ngẩng đầu. Diệu Diệu lúc nào đã đứng bên cạnh.
Vội tắt màn hình, tôi gượng cười: "Sao thế con?"
Con bé giơ chiếc hộp xinh xắn reo lên: "Mẹ xem, con phát hiện bí mật nè!"
Trong phòng khách, hai mẹ con ngồi bệt trên thảm, từ từ mở chiếc hộp quà.
Tấm thiệp trang nhã hiện ra với dòng chữ bay bướm.
Diệu Diệu học lớp một, tối nào Cố Hoài Nghĩa cũng dạy con bé đọc chữ, giờ đã biết hai ba nghìn chữ.
Con bé đọc từng chữ rành rọt:
[Chúc người vợ xinh đẹp nhất nhà sinh nhật vui vẻ! Mãi yêu em - Chồng của em.]
"Ha ha, quà bố tặng mẹ nè!"
Tôi lặng nhìn chiếc túy hàng hiệu trong hộp.
Lần đi m/ua sắm với Cố Hoài Nghĩa, tôi thích chiếc túi này nhưng giá 28.000 tệ khiến tôi chỉ dám ngắm nhìn.
Không ngờ anh ấy lén m/ua về.
Tuần sau là sinh nhật tôi.
Chắc anh định tạo bất ngờ.
Diệu Diệu ôm chầm lấy tôi, giọng nghẹn ngào: "Mẹ ơi bố sao mãi không về? Con nhớ bố lắm, đêm nào cũng khóc... Bố đi đâu rồi hả mẹ?"
Tôi siết ch/ặt con bé: "Bố đi công tác xa lắm, phải rất lâu mới về. Đừng sợ, mẹ sẽ luôn ở bên con."
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mái tóc con.
Một giọt.
Hai giọt...
Khi Diệu Diệu thiếp đi trên giường nhỏ, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
Tôi hôn lên má con, lặng lẽ rời phòng.
Cuối hạ, mưa rào ào ạt trút xuống.
Trong tiếng mưa, tôi bước qua căn nhà tĩnh lặng.
Đi qua phòng khách.
Vào phòng tắm - nơi Cố Hoài Nghĩa trút hơi thở cuối.
Tôi mở lại livestream của Lý Ngọc Anh.
Bà vẫn đang phát trực tiếp.
Lượt xem tăng hơn, dòng bình luận sôi nổi phân tích động cơ gi*t người.
Bà chăm chú đọc từng comment, trả lời tỉ mỉ:
"Không phải tình ái, cảnh sát đã điều tra, hai đứa không có vấn đề ngoại tình."
"Cũng không vì tiền bạc, chúng nó góp tiền m/ua nhà, hàng năm còn quyên góp từ thiện, không có tích lũy nhiều."
"Không m/ua bảo hiểm nhân thọ..."
Tôi đặt điện thoại lên bồn rửa.
Trong âm thanh livestream của Lý Ngọc Anh,
tôi từ từ quay đầu nhìn về chiếc bồn tắm.
Góc trong cùng của bồn tắm khớp hoàn hảo với khe tường.