Mẹ chồng lúc nào cũng nhìn tôi không thuận mắt.
Chồng càng chiều chuộng tôi, bà lại càng làm tới.
Khó khăn lắm mới m/ua được nhà dọn ra ở riêng, chưa được một tuần bà đã vin cớ vừa phẫu thuật cần người chăm sóc để dọn vào ở cùng.
Tôi nhịn.
Nấu cơm nước đàng hoàng xong, tôi mới dám ra khỏi nhà.
Nào ngờ bà quay lại quay video mâm cơm đăng ngay lên nhóm họ hàng.
Vừa khóc lóc sụt sùi vừa tố cáo con dâu đ/ộc á/c ng/ược đ/ãi người già.
Cả nhóm đồng loạt yêu cầu tôi quỳ gối xin lỗi.
Xem video xong, tôi tức đến nỗi muốn gi*t người - mâm cơm nóng hổi tôi chuẩn bị kỹ lưỡng bỗng biến thành đống thức ăn thừa ôi thiu.
Được lắm, bà thích đăng video phải không?
Bà già này không biết rằng trước khi dọn vào, tôi đã lắp camera giám sát khắp nhà.
1
Mẹ chồng đăng đoạn video nước mắt nước mũi giàn giụa. Trong clip, bà lão đối diện ống kính.
Những nếp nhăn co rúm lại, nước mắt nước mũi lênh láng, trông như đứa trẻ bị oan ức tày trời.
Kèm theo tiếng khóc than thảm thiết, không biết tưởng bị hàm oan đến mức nào.
"Cơm con dâu Viên Viên nấu toàn là sạn, lại còn có mùi ôi thiu! Bà già này vừa mổ xong, đúng là muốn gi*t ta à? Già rồi thành vô dụng rồi..."
Phía sau lưng bà chính là bàn ăn nhà tôi, với mâm cơm trưa tôi tự tay nấu.
Nhưng những món ăn vốn thơm ngon bỗng chốc biến thành... đồ bỏ đi.
Canh sườn nổi váng đen ngòm, bí đ/ao dính đầy đất cát, cháo kê vẩn đục, rau củ héo rũ như để qua mấy ngày.
Chưa kịp định thần, chồng tôi Lý Cường đã tag tôi trong nhóm, chất vấn như t/át nước vào mặt:
[@Viên Viên, em chăm mẹ kiểu này thật sao? Quá đáng lắm!]
Tiếp theo, dì cả, cậu họ cùng đám họ hàng xa lắc xa lơ đua nhau phán xét tôi.
Dì cả: [Viên Viên à! Mẹ chồng vừa mổ xong, sao em có thể cẩu thả thế? Dù bận mấy cũng không được đùa với sức khỏe người già!]
Cậu họ: [Đúng đấy, người già đâu chịu nổi trò này. Nhìn mâm cơm mà đã thấy ngán, nói gì đến ăn.]
Mấy người họ hàng vốn thân thiết với tôi cũng nhảy vào nói đỡ:
[Viên Viên dạo này bận việc à? Hay thuê người chăm sóc đi, việc chuyên môn để người chuyên môn lo.]
[Phải đấy, mẹ chồng tuổi cao sức yếu, em phải để tâm vào chứ!]
Những câu nửa đùa nửa thật này thực chất đang đóng đinh tội "ng/ược đ/ãi " mẹ chồng lên người tôi.
Cố nén gi/ận, tôi nhắn riêng cho chồng.
[Cơm trưa em nấu chuẩn chỉnh, không có vấn đề gì.]
[Ý em là mẹ anh bịa chuyện? Mẹ vừa mổ xong còn yếu lắm, sao em nỡ?]
Không cần mặt đối mặt, tôi vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ và thất vọng qua màn hình.
2
Trong nhóm họ, màn trình diễn của mẹ chồng càng lúc càng đỉnh cao, đáng được Oscar phong thánh.
[Bà khổ lắm! Tần tảo nuôi con khôn lớn, già rồi còn bị hành hạ! Không ngờ rước phải con dâu hư hỏng, gia môn bất hạnh!
[Bình thường đã lạnh nhạt, mặt lạnh như tiền. Bà nói vài câu đã trợn mắt đ/ập bát. Cứ nghĩ nhẫn nhịn cho yên cửa yên nhà, ai ngờ càng lấn tới.
[Cường à! Con xem vợ con là cái thứ gì? Đúng là rước ông bà tổ về!]
Dì cả đáp lời nhanh như chớp, diễn xuất ăn ý: [Trời ơi chị cả, Viên Viên đúng là quá quắt, sao dám đối xử với chị thế? Hồi mới về nhà chồng, chị dâu tôi cung kính mẹ chồng như chính mẹ đẻ...]
[Thanh niên bây giờ thật là vô phép! Hiếu thuận là đạo làm con, quên hết rồi sao?]
Các cô các dì họ hàng xa cũng hùa theo, không biết thì tưởng họ hiếu thuận lắm!
Thấy vậy, mẹ chồng càng đẫm lệ: [Cả đời chưa nhờ vả ai, già yếu nhờ con dâu mà bị đối xử thế này! Con dâu bây giờ khác xa ngày xưa! Biết thế này thà ch*t quách đi!]
Dì cả vội can: [Chị cả đừng nói vậy! Giữ sức khỏe đi! Viên Viên nghe chưa? Mẹ chồng nói thế mà em không động lòng sao?]
Nhìn lũ hề này, tôi nghẹn ứ trong lòng. Thời đại này rồi còn diễn trò "khóc ròng ăn vạ"? Coi tôi là cừu non sao?
Đang cắn răng nén gi/ận, Lý Cường lại tag tôi trong nhóm.
Lý Cường: [@Viên Viên Em c/âm hết rồi à? Cả nhóm nói mà không thèm hồi đáp? Mẹ khóc thế kia mà em vô cảm thế? Anh nói trước, hôm nay em phải quỳ xin lỗi mẹ!]
3
Quỳ cái nỗi gì!
Tưởng tôi là Hello Kitty không răng sao?
Khi tức đến cực điểm, người ta thường bật cười. Tôi đang rất "phấn khích" với màn kịch này.
Thực lòng đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao mẹ chồng gh/ét tôi.
Ba năm hôn nhân, cứ 10 lần cãi nhau với Lý Cường thì 9 lần xuất phát từ bà.
Hồi mới cưới, chiếc vòng vàng chồng tặng bỗng biến mất. Tôi nhớ như in để trên kệ giày!
Hôm trước, bà còn bĩu môi bảo sau này sẽ đòi con trai m/ua chiếc dày hơn của tôi.
Lúc ấy vô tư hỏi: "Mẹ có thấy vòng của con không?"
Một câu khiến bà nổi trận lôi đình.
"Cút xéo! Mày tố cáo bà già này ăn cắp à?"
Tiếng hét làm hàng xóm gi/ật mình.
Tôi đỏ mặt tía tai. Đến khi chồng về, vòng đã tìm thấy.
Hóa ra sáng đó anh sợ mất nên cất vào túi áo khoác.