Như thể chẳng chuyện ra.
Tôi phản xạ ngồi dậy.
Anh ấy tiến gần.
Tôi bản người lại.
Giọng dàng: qua sợ lắm phải không?'
Tôi liếc người mình.
Áo ngoài cởi, chiếc áo ng/ực con bú hôm qua.
Người nhức.
Cổ để trần lấm vết thương.
Anh âu như mọi khi: 'Không ngờ gặp cư/ớp.'
'May mà mạng.'
'Hay nghỉ làm đêm đi.'
'Hoặc sau đêm, sẽ đưa đón.'
Vẫn sự chu đáo ngào ấy.
Tôi ngẩn người.
'Tối qua cư/ớp?'
'Ừ.'
'May Ngô Lão Nhị đuổi chạy mất.'
'Giờ thấy chỗ nào không?'
Tôi chợt nghi trong hẳn đi/ên rồi.
Và chắc chắn, mình đi/ên.
Chu dám mặt bạo hành, nên giả vờ đóng kịch.
Tôi dễ lừa.
Nhìn cả họ hôm qua, mặt nạ rơi hết.
Vậy hôm nay ta diễn trò làm gì?
Vắt nghĩ cũng ra.
Đầu đ/au, tai cũng ù.
Tôi tóc tai.
Anh nắm lấy lo lắng: 'Đừng gi/ật tóc nữa.'
'Gi/ật nữa thành đấy.'
'Ngô Lão Nhị bảo qua đ/á/nh đầu.'
'Sao báo cảnh hỏi.
Anh hốt hoảng tôi.
'Phí Phí, nhớ sao?'
'Tối qua ta đến rồi mà?'
8
Tôi trợn tròn mắt.
'Chúng ta... đến cảnh sát?'
'Ừ. Về sau khi làm cảnh sát.'
Hay đưa đến bệ/nh viện kiểm tra?
Kẻo tổn thương thật.'
Giọng điệu chân thật ngờ.
Phải chăng tinh thần kích sinh ảo giác?
Mồ hôi lạnh túa ra.
Linh tính mách bảo điều đó bất ổn, nhưng nắm bắt được.
Tôi lắc quầy quật.
'Ch*t thật, sao mình nhớ cả?'
'Đau quá.'
Thấy nghi nghị: 'Còn biên nhận tố giác đây.'
'Để trên bàn trà.'
'Anh lấy xem.'
Anh vừa ra khỏi, vội kiểm tra Nguyệt Nguyệt.
May bé vẫn ngủ ngon.
Tôi khuy áo kiểm tra xem vết chân đạp nào không.
Vừa hé vạt áo, bóng người lấp ló cửa.
'Xem Giọng khàn khàn vang lên.
Tôi gi/ật mình.
Ngẩng lên, chồng.
Ông ta đang chằm chằm ng/ực tôi.
Tôi vội kéo vạt áo che.
Ông ta nheo mắt: 'Mẹ Nguyệt à, cần xem giúp không?'
Tôi đuổi ông ta.
Ông ta thì thào: 'Để giúp, sẽ lợi cháu đấy.'
9
Tôi ch*t lặng.
Ông ta lấn tới, áp giường.
'Nào, xem nào.'
Tay ông ta vươn tới.
Tôi ôm ng/ực: 'Cháu xem được.'
'Tiểu sắp đấy.'
'Bố muốn ấy thấy chứ?'
Mặt ông ta sầm: 'Đàn con gái, ai chả thế?'
'Rồi lúc mày phải c/ầu x/in tao.'
Chưa kịp nói tiếp, quay lại.
Trên cầm biên nhận tố giác.
Con dấu đỏ của cảnh địa mắt.
Tôi váng.
Thật sự mình đề?
Bị đ/á/nh khiến ảo giác?
Những ký ức bạo hành đều tưởng tượng?
Tôi sốt.
Tiểu nói tiếp: 'Đáng lẽ qua nghe em.'
'Anh đưa viện luôn.'
'Em khăng khăng chối.'
'Giờ ngủ dậy quên hết rồi.'
'Phải viện ngay thôi.'
Nhìn vẻ mặt lo âu của anh, chợt nhớ thuở mới yêu.
Anh từng thế mà.
Chỉ cần trầy gót chân, cõng về nhà.
Có lẽ n/ão thật sự tổn thương.
Tôi thở phào.
Chuông cửa vang lên đột ngột.
Tim lại.
Mẹ ra cửa.
Hớt hải chạy vào: 'Cảnh tới rồi.'
10
Hai cảnh phục xuất hiện.
Xuất trình thẻ ngành.
Yêu cầu làm rõ vài chi tiết.
Họ máy ghi bắt cung.
'Lưu Phí Phí, cô nhớ vụ đêm qua?'
Tôi lắc rồi gật ngác.
'Thưa đồng chí, đầu.'
Viên cảnh thông cảm: 'Bị kích mạnh dễ gây đầu.'
'Bình thôi.'
'Chúng đến để x/á/c minh vài điểm.'
'Cô trả lời xong được.'
Tôi gật tác.
Cảnh hỏi: 'Nạn nhân nói nốt ruồi ở lông mày. Ở trên dưới?'
'Xin lỗi, nhớ rõ.'
'Cô khẳng hắn dùng trái gi/ật túi?'
'Trái... phải...'
'Thưa đồng chí, ký ức lộn xộn quá.'
'Cho táo không?'
Hai cảnh đưa danh thiếp.
'Được thôi.'
'Đây liên lạc của tôi.'
'Nhớ ra điều hãy báo ngay.'
'Hiện trường camera.'
'Lời khai của cô rất quan trọng.'
Tôi gật đầu: 'Nhất định!' mang tô trứng gà nước tới.
'Phí Phí, ăn nóng em.'
'Suýt nữa mạng đêm qua.'
'Nghỉ ngơi đi.'
'Nếu vẫn ổn, ta viện nhé.'
Tôi nói: đưa thoại.'
Từ lúc dậy muốn tìm thoại.
Anh căng 'Em lấy làm gì?'