Tôi không tìm thấy Tống Nguyên, bẽ bàng rời đi. Hôm đó, tôi ngồi thừ người trước căn nhà ấy suốt nhiều giờ liền. Trên mạng xã hội, tôi lần ra tài khoản của cô gái kia từ danh sách theo dõi phụ của Tống Nguyên. Từng mảnh ghép qu/an h/ệ của họ hiện ra trước mắt tôi tựa như thước phim quay chậm. Họ đã bên nhau từ Giáng sinh năm ngoái, bức ảnh nắm tay dù không lộ mặt nhưng nốt ruồi trên mu bàn tay anh, tôi nhận ra ngay. Những ngày anh viện cớ bận công việc để vắng mặt trong sinh nhật tôi, hóa ra là đang du lịch cùng cô ta. Khi tôi nấu cả mâm cơm đợi anh về, họ đang ôm nhau trong trận tuyết đầu mùa. Mỗi lần cô ấy khoe hạnh phúc là một nhát d/ao đ/âm vào trái tim tôi, chế giễu mối tình si ngốc nghếch của tôi.

4

Tôi đợi trước nhà đến tận đêm, chứng kiến Tống Nguyên trở về. Cô gái mở cửa, lao vào vòng tay anh. Tống Nguyên ôm ch/ặt lấy cô ta, nâng bổng người rồi dựa vào tường hôn say đắm. Tôi như kẻ bi/ến th/ái nhìn tr/ộm màn tình tứ, thấy một Tống Nguyên hoàn toàn xa lạ. Anh chơi game cùng cô ấy, tặng quà cho cô ấy, dịu dàng hôn lên má cô ấy. Mười một năm qua, thứ tình cảm ấm áp anh chưa từng trao tôi, giờ đổ hết lên người cô gái mới. Hóa ra, không phải anh không biết yêu, chỉ là không yêu tôi. Nhưng nếu không yêu, mười một năm này tính là gì?

Đêm khuya, khi cô gái kia đã mệt, Tống Nguyên chợt nhớ đến tôi. Hàng loạt tin nhắn dồn đến:

"Tin hot search đều là giả, em đừng tin."

Tôi biết, sau những dòng chữ này là nỗi sợ - sợ tôi lên tiếng, sợ tôi dẫn dắt dư luận. Tôi muốn nói điều gì đó, lòng đầy bất mãn và đ/au đớn. Tiếc thay, tôi chẳng có tin gi/ật gân nào, ngay cả thông tin về người thứ ba cũng nhờ dân mạng khui ra. Ngoài sự thương hại cho mười một năm lãng phí của tôi, tôi cần thêm vũ khí mạnh hơn. Chưa phải lúc.

Điện thoại rung, công ty thám tử tôi thuê báo tin: "Cần thêm thời gian để điều tra kỹ."

Tôi đáp: "Nhanh nhất có thể."

5

Ngày thứ bảy sau chia tay, quản lý của Tống Nguyên bất ngờ tìm tôi, mời tham gia gameshow chia tay.

"Vụ chia tay khiến dư luận hiểu lầm Tống Nguyên. Chúng tôi muốn mời hai người tham gia chương trình này để cải thiện hình ảnh cho anh ấy."

Tôi biết anh ta đang bị chỉ trích dữ dội, nhưng giờ đây, mọi tin tức về Tống Nguyên dù tốt x/ấu, tôi đều không muốn quan tâm.

"Tôi không tham gia."

Quản lý thuyết phục: "Điều này rất quan trọng với Tống Nguyên. Cô đi cùng anh ấy từ thuở hàn vi, hiểu rõ anh ấy vất vả thế nào mới có ngày nay. Cô không muốn công sức bao năm tan thành mây khói vì chuyện nhỏ chứ?"

"Chúng tôi đã chia tay. Số phận anh ta không liên quan gì đến tôi."

"Giang Niên, tôi biết cô không nhẫn tâm thế đâu. Ngôi sao do chính tay cô dốc sức mười mấy năm nuôi dưỡng, cô nỡ lòng sao?"

Tôi ngẩng mặt hỏi: "Trả tôi bao nhiêu?"

"Một trăm triệu."

Tôi lắc đầu: "Không đủ."

Quản lý ngỡ ngàng: "Cô muốn bao nhiêu?"

Tôi giơ năm ngón tay: "Năm trăm triệu, ghi rõ thành điều khoản hợp đồng."

Bà ta do dự, thấy tôi định đi liền đứng chặn. Sau một hồi mặc cả, cuối cùng gật đầu đồng ý.

"Tiền có thể trả, nhưng cô phải diễn theo kịch bản của chúng tôi."

Ngày ký hợp đồng, tôi thấy bản phác thảo nhân vật Tống Nguyên dành cho mình: một người phụ nữ đ/ộc đoán, nóng tính, ích kỷ. Tôi tin Tống Nguyên đã tham gia biên kịch, bởi kịch bản phảng phất ký ức chung của chúng tôi.

Sau khi nổi tiếng, Tống Nguyên cực kỳ bận rộn, nhiều hôm 2-3 giờ sáng mới về. Có đêm tôi bị đ/á/nh thức bởi bàn tay lạnh ngắt của anh. Anh khàn giọng nói: "Mệt quá."

Tôi ôm bàn tay anh vào lòng: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa, đói lắm. Niên Niên, anh muốn ăn mì em nấu."

Vẻ mệt mỏi đáng thương của anh khiến tôi xót xa, hôn nhẹ má anh rồi bật dậy vào bếp. Nhà hết mì, chỉ còn bột mì, tôi phải nhào bột làm sợi. Lúc ấy chỉ nghĩ nấu cho anh bát mì nóng hổi, chẳng thấy mệt nhọc. Đến khi mì chín, anh đã ngủ say. Gọi anh dậy, anh gi/ận dữ suýt đ/ập vỡ tô: "Em phiền không? Anh mệt đ/ứt hơi mà em không cho ngủ yên? Em không có việc gì làm à?"

Nhưng thấy mắt tôi đỏ hoe, anh chợt tỉnh táo, ôm tôi xin lỗi: "Anh mệt quá nên cáu, xin lỗi em."

Anh ăn sạch tô mì, nắm ch/ặt tay tôi hứa: "Niên Niên, cả đời anh chỉ yêu mình em. Anh không thể thiếu em, anh muốn bên em trọn đời."

Câu nói ấy tôi khắc cốt ghi tâm, Tống Nguyên cũng nhớ. Nhưng trong kịch bản, người thức đêm nấu mì trở thành anh, kẻ vô cớ nổi cáu là tôi. Kịch bản viết tôi không muốn kết hôn, không muốn sinh con nên kéo dài mười một năm. Tôi ngày ngày đa nghi, thậm chí đ/á/nh anh. Tôi trầm cảm, khi không kiểm soát được Tống Nguyên liền đòi chia tay. Còn Tống Nguyên hiện lên là người đàn ông chu đáo, dịu dàng, chiều chuộng bạn gái, dù bị ép chia tay chịu áp lực dư luận vẫn không nói x/ấu người yêu cũ. Mọi khuyết điểm của anh đều đổ lên đầu tôi, mọi điều tôi làm cho anh đều trở thành công lao của anh. Quả là kịch bản tẩy trắng tuyệt vời!

Quản lý giải thích: "Vì tình hình dư luận hiện tại, khi chương trình lên sóng có thể có vài ý kiến trái chiều, nhưng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến đời tư của cô."

Tôi cười nhạt: "Được, tôi yên tâm, các người cũng yên tâm đi."

Yên tâm cái con khỉ!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm