Kết hôn năm thứ tám, chồng tặng tôi 999 đóa hồng.

Vừa bước xuống bàn mổ, tôi gọi điện thoại bình thản đề nghị ly hôn.

Đầu dây bên kia vang lên giọng xin lỗi nghẹn ngào của cô bồ nhí:

"Phu nhân Thích, đều tại em tự ý làm chủ, xin chị đừng gi/ận Tổng Thích."

Thích Dịch Thần dịu dàng dỗ dành cô ta hồi lâu, chỉ thản nhiên nói với tôi: "Như nguyện của em."

Khi tôi gặp lại anh, đã là nửa tháng sau.

"Nấu cho anh tô mì."

Thích Dịch Thần về nhà lúc nửa đêm, không thấy cơm nóng trên bàn như mọi khi.

Anh nhíu mày ra lệnh, lao vào phòng tắm.

Khi anh bước ra với làn hơi nước, tôi vẫn thờ ơ xem TV.

Anh lấy từ vali ra chiếc túi hiệu: "Xem đi, thích không?"

Chiếc túi màu hồng phấn, đúng gu các cô gái trẻ.

Trước kia khi muốn dỗ tôi, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Giờ chỉ biết dùng quà cáp nhạt nhẽo.

Tôi chẳng buồn liếc mắt, chuyển kênh hỏi:

"Khi nào rảnh ly hôn?"

Thích Dịch Thần quá bận, bận đến nỗi quà kỷ niệm ngày cưới cũng phải nhờ nữ thư ký chọn hộ.

Về thời gian làm thủ tục, đương nhiên tôi phải theo anh.

"Đừng giở trò nữa. Trình Tĩnh không biết em gh/ét hoa hồng, lần sau sẽ không thế nữa."

Anh rót rư/ợu whisky ngồi đối diện, nửa miệng cười.

Trình Tĩnh - bạn thời niên thiếu của Thích Dịch Thần, tốt nghiệp đại học danh tiếng đã vội vàng làm thư ký riêng cho anh.

Họ như hình với bóng, ngay cả đi công tác cũng ở chung phòng.

Thực ra, tôi không trách Trình Tĩnh đeo bám anh.

Ruồi không đậu trứng không hở.

Nếu anh không cho cơ hội, đàn bà nào tiếp cận được?

Tôi ngáp dài, khóe mắt ươn ướt.

Thấy tôi im lặng, anh tưởng chuyện đã qua.

Anh hỏi thăm kết quả thi của cậu con trai bảy tuổi.

Tôi lắc đầu: "Không biết."

Không phải cố tình chọc gi/ận.

Thật sự tôi không biết.

Gia tộc họ Thích theo đuổi giáo dục tinh anh, con cái từ nhỏ đã sống tại dinh thự, lịch học kín mít.

Buồn cười thay, đứa trẻ do tôi đẻ ra, nhưng thời gian được gặp nó đếm trên đầu ngón tay.

Tôi từng khóc lóc, ăn vạ nhưng gia tộc họ Thích bàng quan.

Với họ, tôi được làm dâu họ Thích đã là tổ tiên tích đức.

Còn lại toàn mơ tưởng hão huyền.

Thích Dịch Thần xoa sống mũi cao, bảo tôi dành thời gian cho con:

"Cứ thế này, Trình Tĩnh còn giống mẹ nó hơn em."

Tôi hiểu hàm ý anh.

Hôm qua thứ Sáu - ngày duy nhất tôi được phép đón con.

Tôi đến sớm một tiếng, đợi đến tối mịt, đợi đến khi trường đóng cổng.

Trình Tĩnh mới gọi thông báo: Thái phu nhân bảo cô ấy đưa bé về dinh thự.

Qua điện thoại, tôi nghe thấy giọng Thích Dịch Thần đang hỏi Trình Tĩnh có muốn uống canh không.

Tỉnh lại, tôi nhếch mép:

"Vậy đúng ý anh rồi. Tôi rời đi, để cô ấy lên ngôi Phu nhân."

Không hiểu chữ nào chạm nọc, anh đứng hình giây lát rồi nổi trận lôi đình:

"Sự nhẫn nại của anh có giới hạn.

Lăng Tâm Niệm, đừng có mà múa may nữa."

Anh đứng dậy bước vài bước, tôi thản nhiên:

"À quên, chưa kịp nói với anh, tôi đã ph/á th/ai rồi."

Một tháng trước.

Đêm anh nhận điện thoại của Trình Tĩnh, hớt hải ra ngoài thay cô ta uống rư/ợu.

Tôi đ/au bụng dữ dội, tự lái xe đến cấp c/ứu.

Bác sĩ thông báo tôi đã mang th/ai hơn hai tháng, th/ai không còn tim th/ai, sảy tự nhiên.

Trớ trêu thay, khi biết con không giữ được, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tự mình rời phòng mổ, tôi nghĩ đã đến lúc kết thúc.

Trong phòng khách, Thích Dịch Thần quay lưng, siết ch/ặt ly rư/ợu đến nứt đ/ốt ngón tay.

Anh không hỏi tại sao tôi không liên lạc.

Anh biết rõ đêm đó tôi đã gọi bao nhiêu cuộc.

...

Tôi là tình đầu của Thích Dịch Thần.

Không ai ngờ một công tử nhà giàu học giỏi, điển trai lạnh lùng

lại yêu một cô nàng đầu gấu xăm trổ hút th/uốc la cà.

Gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi không đẹp đẽ - ngõ hôi thối, cậu học sinh giỏi bị c/ôn đ/ồ đòi tiền.

Tôi tình cờ đi ngang, bọn chúng huýt sáo trêu ghẹo.

Thế là tôi phóng xe xông vào đám đ/á/nh nhau, vô tình giải c/ứu công tử nhút nhát.

Từ đó, Thích Dịch Thần như keo dính đeo bám tôi.

Anh đợi tôi tan học, lẽo đẽo theo sau, đuổi mãi không đi.

Anh tặng hoa hồng, bị tôi ném vào bồn cầu rồi trả lại bàn học.

Anh tự tay nấu cơm trưa đắt đỏ, tôi đem cho ăn mày.

Bạn bè chế giễu tôi nuôi chó săn giàu có si tình.

Ai cũng thấy tôi và anh khác biệt một trời một vực.

Ấy vậy mà khi tôi bị bố nghiện rư/ợu đ/á/nh đ/ập không thể đến trường, anh xông vào nhà bế tôi thoi thóp đến bệ/nh viện.

Bác sĩ khâu vá, anh quay lưng r/un r/ẩy, tay liên tục quệt mặt.

Bác sĩ bực cười hỏi sao không phải anh bị thương mà lại khóc?

Anh nói không hiểu sao tim đ/au như bị ai bóp nghẹn.

Anh còn ngốc nghếch hỏi có cần đo điện tim không?

Trong phòng bệ/nh, Thích Dịch Thần vụng về gọt táo.

"Anh không muốn cảm thấy đ/au như thế này nữa..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
2 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
7 Đừng bỏ anh Chương 13
8 Bệnh Chương 42
9 Taxi Đêm Chương 16.

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Gã Công Xấu Cũng Muốn Sinh Con?

Chương 16
Tôi là một gã Beta vô dụng trong tiểu thuyết ABO, còn Omega Giang Dao của tôi lại là nhân vật thụ chính. Tôi chán ghét cậu ấy, cũng không thể cùng cậu ấy vượt qua kỳ động dục. Giang Dao phải đi làm nuôi tôi, vì không có bạn đời an ủi nên đã ngoại tình với sếp, diễn ra mối tình cấm kỵ. Nhưng tình tiết truyện đã xảy ra chút sai lệch. Giang Dao ngày ngày hít hà tôi như hít mèo, hoàn toàn không có dấu hiệu ngoại tình. Thậm chí còn muốn dùng con cái để trói buộc tôi. Cậu ấy ôm lấy tôi, đôi mắt ngấn lệ đầy van xin: "Anh ơi, em sinh cho anh một đứa bé nhé? Anh nhìn em đi, yêu em một chút được không?" Tôi hồn xiêu phách lạc suýt đi triệt sản. Sau đó em ấy nuốt viên thuốc, cưỡng ép bước vào kỳ động dục, mùi hương pheromone ngọt ngào tỏa ra, mang theo ham muốn quấn lấy tôi. "Vậy cũng được, anh sinh em bé đi, em sẽ yêu con như yêu anh vậy."
ABO
Boys Love
Đam Mỹ
174
Thế thân Chương 22
Taxi Đêm Chương 16.