Năm bảy tuổi, thằng lên núi bò. mưa trút sấm chớp đì đùng.
Khi theo con mẹ. mới đẻ được vài ngày đã biến mất dấu vết.
Bố lội mưa cả buổi tìm ki/ếm vô vọng.
Bố cây gậy đ/ập túi bụi vào em.
- Sao phải mày ch*t gầm lên.
Hôm sau tìm bê. Núi sâu khe thẳm, mãi mãi về.
01
Tĩnh gọi báo hấp hối, gọi chịu tang.
Năm nay 32, tính ra mới 52 đã sắp đời? tin ngờ.
Mười xa nhà, gửi đều đặn hàng năm, gia đình. Không đến đường Tĩnh đã chẳng gọi.
Tĩnh lúc bỏ mới lên bảy.
Tôi thu xếp hành lý, phương Xuân phía ngoài núi rực rỡ, núi vẫn chưa chịu về.
Quê hương đã đổi thay, lại nguyên vẹn. Gió vẫn hung cuốn đ/ập vào đ/au rát. Đường đ/á giờ thành tông phẳng lỳ. Nhà thấp bé hóa gạch cao ngất. Tường trắng phau, mái đỏ chót. Ngăn nắp cứng nhắc.
Cụ già bạc ngồi trên bệ đ/á trước vẫn mang đờ đẫn xưa, đã khác. quá lâu Ký ức mờ nhạt, quên cả bạn cũ.
Tĩnh kéo vali trước, dáng g/ầy guộc, vai mỏng manh. Nó mới 17, học Nhưng sắp mất cha Nó trẻ, được cưng từ bé, chưa nếm trải phong ba, hiểu mất cha nghĩa lý Nên đôi vai g/ầy vẫn nhẹ tênh.
Chúng lặng. Chị xa vào thành phố học cấp ba khi sinh mới một tuổi. Nó bốn tuổi thi đại học, thăm một lần rồi biệt tích. Tuy chị hoàn toàn xa lạ.
Nhà nằm chừng đồi, tựa vào vách vàng cao chót vót. vào thấy đông nghịt người, phần lớn tuổi Đàn bà bếp hối hả, thấy liền xúm lại han. Nhộn nhịp đám cưới phải đám tang.
Mẹ đứng dưới mái gió thổi bụi vào hay sao, bà vừa thấy đã lấy góc khăn lau nước mắt.
Người đàn bà sắt đ/á này, khi mất con cũng chẳng rơi một giọt lệ. tưởng bà khóc, hóa ra nhầm. đấy, muốn thôi.
Bố nằm trên cửa sổ, nhắm nghiền. Mấy cụ già làng ngồi vây quanh, th/uốc rẻ tiền, phả khói m/ù mịt nói oang oang. Trớ trêu thay, bị u/ng phổi.
- H/ồn ơi, con gái lớn rồi, mở ra xem Có ghé sát tai hét lên.
Da bọc xươ/ng, sâu, răng ra, mở trông m/a đói. đục nhìn chằm chằm, toát lên âm u đ/áng s/ợ.
- Chiêu Đệ gọi tôi.
Đã lâu lắm rồi ai gọi tên ấy. Lâu đến nỗi suýt quên mình được đặt cái tên chứa đựng khát khao nồng thốt ra từ miệng bố, trò đùa buồn cười.
02
Trời tối nhanh, vắng lặng. Chỉ vài chú họ hàng ở lại.
Đàn bà rời bếp, mất hơi ấm. Gió bắc rít ngoài cửa, sưởi vẫn ch/áy. Các vây quanh bếp nấu trà đặc, ngồi ghế đẩu họ bàn việc hậu cho bố. Họ thản nhiên thảo luận trước sắp đời. Thoáng mất bê.
Tĩnh Xuyên g/ầy gò nằm trên ván cửa tháo dỡ, một chiếc dép đã mất, chiếc lại thủng lỗ, ngón cái nhô ra kiêu quỳ trên nền ẩm nắm bàn lạnh ngắt, tên nó.
- Xuyên ơi... Xuyên... khan cả cổ, chẳng lại mọi Nó mồm nằm đó, ươn ướt hãi tột thể khóc.
- Không được vào m/ộ tổ, đem ra bãi sông th/iêu... cúi gầm ngồi bậu cửa, th/uốc, khói khuất khuôn tai bù xù. gật đầu.
Tôi trèo lên lấy bông cũ lụa xanh thêu rồng phượng của hồi môn mẹ, vẫn Tĩnh đắp hàng ngày. muốn đắp cho sưởi ấm nó.
Mẹ gi/ật chăn, lạnh tiền. Da bà vàng bủng, đôi đen to lấp lánh kỳ đầu này, kéo đầu kia.
- Mẹ ơi, đắp cho lạnh trừng nhìn mẹ, nhất quyết buông.
Mẹ nói lời nào, hơi dùng sức gi/ật quỳ trên vuốt phẳng gấp gọn gàng rồi cất đi.
Tôi ngây tựa mép giường, vào mẹ.
- Không được đắp. Đắp rồi phải đ/ốt theo Mẹ liếm môi khô, thều thào.