Trưởng công chúa lên xe rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, sai người đem lễ vật đã hứa gửi tới các vị phu nhân khác. Xong việc, ta uống cạn chén trà, rốt cuộc mới dám buông lỏng người.
Bỗng nghe tiếng Tạ Chấn Thanh trầm đục vang lên:
- Hôm nay ta mới biết, nàng xử sự gọn ghẽ đến thế. Đã tìm được đường lui ổn thỏa, sao không nói rõ với ta? Nếu phân tích lợi hại, lẽ nào ta không buông tay, cớ sao phải đẩy tới cảnh tượng này?
- Tạ Hầu gia, ngài nói chuyện với Lan Đình có thấu hiểu nhau không?
Gương mặt Tạ Chấn Thanh thoáng nét hổ thẹn. Ta bình thản tiếp:
- Nói chuyện với hầu gia cũng vậy, thật đáng mệt mỏi. Tư duy của ngài tự có quy tắc riêng, ta không sửa cũng chẳng muốn sửa. Quả báo hôm nay bắt ng/uồn từ nhân duyên xưa, ngài nên tập quen với việc tự mình gieo gió gặt bão.
Tạ Chấn Thanh há hốc, đặt tờ hòa ly thư đã qua phủ doãn xuống bàn, quay lưng bỏ đi. Đi được vài bước lại dừng, ngoảnh lại đầy ngờ vực:
- Ta vẫn không hiểu, vì sao nàng nhất quyết hòa ly? Lẽ nào chỉ vì ta nạp thiếp?
Thấy hắn thật sự m/ù mờ, nghĩ tới thân phận cha ruột của Tạ Lan Đình, ta quyết định cho hắn tỏ tường.
- Hầu gia muốn tâm sự?
Hắn gật đầu.
- Vậy ta có điều kiện: Không được dùng khẩu khí chất vấn. Nếu hứa được, ta sẽ nói. Hôm nay lòng dạ bâng khuâng, có lẽ còn chút hứng thú. Qua ngày này, e rằng cả đôi bên đều chẳng thiết tha nữa.
Tạ Chấn Thanh vội đồng ý.
Nha hoàn dọn bàn trà rồi rút lui. Mây trời lồng lộng, khói trà lượn lờ, tâm tư phiêu đãng tựa con thuyền nhỏ chòng chành giữa dòng.
Ta nhấp ngụm trà:
- Hầu gia vì sao phải thê thiếp đầy nhà?
- Nàng quả nhiên để bụng chuyện này! Các quyền quý kinh thành ai chẳng như thế, sao riêng ta không được?
Ta đặt chén trà xuống, đứng phắt dậy.
- Ta sai! Xin cho cơ hội sửa đổi... - Tạ Chấn Thanh vã mồ hôi ngăn lại.
Ta nói:
- Thiếp quyết hòa ly vì đã thấu cảnh ngộ nếu ở lại. Từ khi hồi kinh, ngài chẳng hỏi nửa lời những năm tháng thiếp xoay xở. Mặc định thiếp nơi phồn hoa chỉ biết hưởng lạc, không hề gian nan. Chẳng thèm quan tâm mẫu tử chúng tôi hòa thuận hay không. Nếu có mâu thuẫn, ắt quy kết tại cả đôi, đ/á/nh năm chục trượng mỗi bên, có phải không?
Tạ Chấn Thanh mặt mày tái nhợt, không phản bác. Đúng như dự liệu.
Xưa kia gia đình ta cũng thế. Gặp chuyện, phụ thân đổ lỗi cho mẫu thân, mẫu thân lại trút gi/ận lên ta... Cứ thế oán khí truyền nhau. Tạ Chấn Thanh cũng vậy, chỉ khác ở chỗ cả ta và Lan Đình đều không được coi trọng.
- Nếu không ly hôn, thiếp phải chấp nhận ngài nạp thiếp. Điều này không quan trọng. Ngài nói đúng, quyền quý nào chẳng thê thiếp, huống chi ngài vừa hiển đạt. Nhưng đêm hầu gia mới về, thiếp từng muốn bàn hợp tác. Thiếp không màng ngài bao nhiêu thiếp thất - chỉ người yêu ngài mới để tâm. Mà thiếp đâu có yêu ngài.
Tạ Chấn Thanh mặt đỏ lên, khó tin vì nguyên chủ trước kia từng khẩn cầu hắn đưa đi.
Ta tiếp tục:
- Nhưng khi thấy ngài không phân biệt phải trái, chưa nghe lời biện bạch đã kết tội, thiếp hiểu không thể hợp tác. Ngài coi thiếp như vật sở hữu, không phải vợ chồng bình đẳng. Phu thê vốn là một thể, thiếp cần sự tôn trọng, là cơ hội được thanh minh. Ngài không đối đãi ta như thê, sao xứng làm phu?
- Nhưng mọi người đều thế cả!
- Tướng quân! Ngài chiến đấu vì điều gì? Nếu chỉ ham mỹ nhân quyền thế, hãy như bọn họ hưởng lạc. Nhưng nếu muốn có mái ấm, phải biết hy sinh. Chân tâm đổi bằng chân tâm, không thể ng/ược đ/ãi ta mà đòi ta tôn sùng. Hơn nữa, hầu gia bị bọn quyền quý kh/inh rẻ, về nhà lại trút gi/ận lên chúng tôi, lại còn ngưỡng m/ộ lối sống ấy? Đời người tự mình sống, cách đó không khiến ai hạnh phúc, ít nhất là với thiếp.
Hắn dùng lễ giáo trói buộc nữ nhi thời này để uốn nắn ta, ắt phải thất bại. Coi như hắn xui xẻo gặp phải ta. Cũng là may mắn, vì nhờ ta mà sau này không bị diệt tộc.
Đợi hồi lâu thấy Tạ Chấn Thanh đờ đẫn, ta chán nản đứng dậy. Ra đến cửa, hắn như tỉnh mộng, giọng khàn đặc:
- Kẻ cùng khổ chợt giàu, ta đâu biết cách làm hầu gia. Bắt chước người khác, giờ nghĩ lại quả thật không ra thể thống gì... Thành thật xin lỗi.
- Vậy tướng quân hãy nghĩ xem: Vì sao binh sĩ nguyện theo ngài xông pha? Vì sao bao người ngã xuống, chỉ mình ngài công thành danh toại? Trong mỗi người đều có Phật có m/a. Tướng quân vượt trội hẳn phải có đạo lý riêng. Điều này không ai giảng giải được, chỉ có thể tự ngộ.
Ta bước đi không ngoảnh lại. Góc tường thấy Tạ Lan Đình chạy tới ôm ch/ặt:
- Mẫu thân đi rồi, nhi nhi biết làm sao?
22
Nữ tử cổ đại ly hôn không thể mang theo con. Huống chi Lan Đình không phải con ruột, ta không thể đưa đi. Chỉ có Tạ Vi Hàm - vì sợ hòa ly thất bại nên chưa nhận nàng làm con nuôi - là có thể theo ta.