Tôi là con dâu bất hiếu

Chương 1

03/08/2025 00:34

Tôi chăm sóc mẹ chồng bị liệt suốt mười năm, chưa từng một ngày lơ là.

Chỉ vì con gái sốt phải nhập viện, tôi không kịp về nhà nấu cơm tối cho mẹ chồng, bà ấy liền gọi hết các con đến, m/ắng nhiếc xỉ vả tôi.

Chú hai chỉ thẳng vào tôi: "Trẻ con ốm sốt là chuyện bình thường, về nấu bữa cơm thì mất mấy thời gian của chị?"

Cô em chồng trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Chị đ/ộc á/c quá đấy, chắc sau lưng không biết hành hạ mẹ tôi thế nào."

Người chồng kết hôn với tôi hơn chục năm, t/át tôi một cái: "Anh cưới em không phải để em hưởng phúc đâu."

Trong lòng tôi hoàn toàn ng/uội lạnh: "Ly hôn thôi."

Tôi cõng con gái mê man về nhà, con bé mấy ngày không ăn, người mềm nhũn đứng không vững.

Vừa mở cửa, phát hiện chú hai và cô em chồng đang ngồi ngay ngắn trên sofa.

Chồng tôi lúc này đẩy mẹ chồng ra, hỏi dằn giọng: "Em đi đâu thế?"

"Tuyên Tuyên sốt, em đưa cháu vào viện truyền dịch."

Tôi nhận thấy không khí có gì đó lạ, ba chị em nhìn tôi với ánh mắt ẩn giấu sự tức gi/ận.

Mẹ chồng ngoảnh lại nhìn tôi, vẻ mặt hiền từ: "Cháu thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?"

Tôi vừa định trả lời, cô em chồng đã nhanh miệng: "Mẹ à, chính vì mẹ hiền quá nên mới bị người ta b/ắt n/ạt thế này."

Tôi hơi choáng, không biết "người ta" bà ấy nói có phải là tôi không?

"Chị dâu, sao đồ ăn em m/ua cho mẹ lại để hết trong phòng Tuyên Tuyên thế?" Chú hai nhìn tôi, từ từ nở nụ cười: "Mẹ đói không chịu nổi, muốn ăn chút gì cũng không có."

Tháng trước anh ấy m/ua một thùng bánh ngọt, mẹ chồng rất thích ăn, nhưng bà đường huyết quá cao, tôi đành để trong phòng con gái, mỗi tuần cho bà ăn một cái.

"Cả nhà với nhau, tính toán chi cho mệt?" Mẹ chồng vừa nói vừa thở dài: "Mẹ già rồi, ăn hay không cũng thế, để hết cho cháu đi."

Lúc nói câu này, giọng bà dường như chất chứa nỗi oan ức vô tận.

Năm thứ hai kết hôn với Tống Chí Kỳ, mẹ chồng tôi bị đột quỵ liệt nửa người.

Chú hai là công chức không có thời gian chăm sóc, cô em chồng cũng có ba con nhỏ không thể rảnh tay.

Tống Chí Kỳ là con cả, luôn miệng nói "anh cả như cha, chị dâu như mẹ".

Dù lúc đó tôi đang mang bầu Tuyên Tuyên, anh vẫn quyết tâm tuyên bố trước mặt em trai em gái: "Sau này anh và chị dâu sẽ chăm sóc mẹ, các em lo cuộc sống của mình là được."

Nhưng anh lái xe tải đường dài, quanh năm không ở nhà, tôi bụng mang dạ chửa chăm mẹ chồng, một chăm là mười năm, chưa một ngày lơi lỏng.

Trong cả con hẻm, quần áo bà luôn sạch sẽ nhất, tóc tai luôn gọn gàng nhất.

Thế nhưng, sao lời bà nói nghe như thể tôi luôn ng/ược đ/ãi bà vậy?

"Mẹ, mấy năm nay con đối xử với mẹ còn chưa đủ tốt sao?" Tôi đặt con gái xuống sofa, con bé nắm ch/ặt áo tôi, sợ hãi nhìn xung quanh.

Từ lúc vào cửa, Tống Chí Kỳ chưa hề hỏi thăm tình hình con gái.

Cũng phải thôi, mỗi khi nhà có việc, anh nghĩ đến đầu tiên luôn là trách nhiệm và thể diện người anh cả.

Mẹ chồng cúi đầu, oan ức và sợ hãi co rúm trên xe lăn: "Tốt, con đối với mẹ đã rất tốt rồi."

Nói xong, lại nắm tay cô em chồng: "Các con về đi, đừng nói nữa, coi như mẹ c/ầu x/in các con vậy."

Chú hai đứng phắt dậy, nhìn Tống Chí Kỳ: "Anh cả, lúc trước anh đảm bảo với bọn em thế nào? Anh nói anh sẽ chăm sóc mẹ chu đáo, anh chăm kiểu này đây à?"

Cô em chồng cũng đứng lên: "Anh cả, em tính thẳng, có câu em muốn nói mãi, chỉ sợ anh và chị dâu bất hòa."

Tống Chí Kỳ lập tức ưỡn ng/ực: "Em cứ nói, cả nhà với nhau, có gì mà không nói được?"

Cô em chồng liếc tôi: "Trước giờ em luôn thắc mắc, sao mẹ bệ/nh mười năm rồi mà không khá lên chút nào? Giờ thì hiểu rồi, ba ngày đói hai bữa, thanh niên trai tráng còn không chịu nổi, huống chi mẹ là bệ/nh nhân."

Chú hai cũng gật đầu đồng tình: "Cơ quan anh có đồng nghiệp mẹ cũng bị đột quỵ, nhưng vợ anh ta chăm sóc chu đáo, chưa đầy ba năm đã đi lại được rồi."

Tuyên Tuyên ôm ch/ặt lưng tôi, giọng khản đặc: "Mẹ cháu đối xử với bà nội rất tốt, các... các chú các cô sao có thể nói mẹ cháu thế?"

Vừa dứt lời, Tống Chí Kỳ lập tức quát lớn: "Người lớn nói chuyện, mày là trẻ con xen vào làm gì, c/âm mồm lại cho tao."

Con bé sợ run người, tôi vội ôm con vào lòng, nhìn họ: "Thế ra chỉ vì tối nay tôi không nấu cơm cho mẹ, tôi thành ng/ược đ/ãi người già? Bệ/nh của mẹ cũng tại tôi nên không khỏi?"

Mấy người phẫn nộ, không nhìn tôi, chỉ chằm chằm vào Tống Chí Kỳ.

Tôi cũng nhìn anh: "Anh cũng nghĩ thế?"

Anh không nói gì.

"Mẹ," tôi nhìn mẹ chồng: "Mười năm nay, trừ hôm nay, con có bỏ bữa nào của mẹ không? Đồ chú thứ hai, cô thứ ba mang đến, con và Tuyên Tuyên có ăn một miếng nào không?"

Trước kia đồ chú thứ hai, cô thứ ba m/ua về, người già thường để phần cho Tuyên Tuyên.

Nhưng lúc đó con bé còn quá nhỏ, tôi không cho ăn những thứ này, còn tôi thì không thích ăn vặt.

Sau này, mẹ tôi đến chơi vài lần, bà nội tôi lúc còn sống cũng do bà chăm sóc.

Bà dặn đi dặn lại tôi, đồ con cái họ hàng nhà chồng mang đến, tốt nhất tôi đừng ăn, cũng đừng đưa cho Tuyên Tuyên ăn, không sẽ sinh chuyện thị phi.

Tôi không tán thành, thời buổi này, ai còn để ý miếng ăn nữa?

Nhưng mẹ tôi nghiêm mặt, gần như ra lệnh tôi nghe lời bà.

Về sau dù Tuyên Tuyên lớn, đôi khi thèm đồ của bà, tôi cũng tự bỏ tiền m/ua cho con.

Giờ nhìn những người này, tôi mới hiểu, mẹ tôi nói thế đều là kinh nghiệm đúc kết bao năm của bà.

Mẹ chồng đảo mắt: "Chẳng qua là miếng ăn thôi mà, ăn thì ăn, Tuyên Tuyên là cháu nội ruột của mẹ, em là con dâu của mẹ, mẹ còn vì miếng ăn mà so đo với em sao?"

"Em biết ngay mà." Chú hai nhìn tôi đầy châm chọc: "Chị dâu, bọn em không phải để ý miếng ăn, chỉ là thái độ của chị khiến bọn em quá thất vọng."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm