Anh ta nói giọng bội.

"Em chưa không?"

Tôi im lặng, đến vén anh. thấy ba nốt ruồi thành hình tam giác ở hông trái.

Trong mơ ái, tay lướt qua những nốt ruồi này như châm ngòi pháo. Chỉ biết bám anh, mắt đợi cơ chạm nồng nhiệt.

"Lục Chu!"

Thẩm Du Xuyên lại, đôi mắt sắc lạnh đông cứng. Tôi ôm mặt lên.

Đồng co rúm. Vài sau, đ/è xuống giường, giành thế chủ động.

Hơi thở giao nhau, mũi chạm mũi. Vị quen thuộc này, lẫn đi đâu được.

Tôi kìm được mắt, giọng nghẹn ngào:

"Đúng là anh..."

Thẩm Du Xuyên đáy mắt u giọng hỏi:

"Vậy cũng nhớ?"

Tôi gật mắt. Ánh sáng lấp lánh mắt anh, im nhìn hồi lâu.

"Người thích, là anh?"

Tôi lại gật đầu.

Thẩm Du Xuyên cười khẽ họng.

"Nguyễn Thiên Hạc, cảm ơn em."

Còn 10 là đến ly hôn.

Tôi mệt lả trên giường, tay chống ng/ực Du Xuyên đầy vết cào. Tưởng cảm giác là tột đỉnh, nào ngờ chưa bằng một phần mười thực lực của anh.

Ý thức mơ hồ, vẫn lẩm bẩm:

"Ly hôn... tỷ..."

Thẩm Du Xuyên "..."

Hậu lật dập mặt.

Tôi rên rỉ: nữa..."

Nụ nóng bỏng của in xươ/ng bả r/un Khi thân làm giọng trầm vang bên tai:

"Hóa vẫn chưa đủ mệt."

Thẩm Du Xuyên vén mái tóc ướt mồ trên trán tôi, thì thầm mê hoặc:

"Sếp chỉ cho tỷ, nhưng chồng cho toàn bộ gia sản. Chọn nào?"

Đồng mất trung: "Chồng..."

Anh hài lòng, một nụ ẩm ướt cuốn lấy. Khi ánh sáng trắng xóa bộ, giọng trầm đáp lại:

"Chồng đây."

Ôi, xem cuộc ly này đổ bể rồi.

Tỉnh dậy tay Du Xuyên, tay eo như sợ bỏ trốn. Cử nhẹ, gi/ật mình tỉnh giấc. Đôi mắt còn ngái ngủ vội kiểm ngón áp út nốt ruồi nhỏ.

Thấy nó còn nguyên, thở phào. Lòng chua xót. Phải chăng luôn bất an sợ biến

Tôi chủ ngồi dậy ôm anh: "Thẩm Du Xuyên, đi đâu cả. đừng sợ."

Anh ôm eo tôi, mắt đỏ lừa anh."

Tôi anh: "Ừ, lừa."

Đám cưới được tổ chức khi bố đi du lịch Du Xuyên mời cả Lục Chu và Hạ khiến sửng Tin đồn thành mây khói.

Người vui nhất lẽ là Trương Di và bếp bánh ngọt. Hóa họ từng cược về việc ly không. Giờ họ thắng lớn.

Tôi sống cuộc đời nhàn hạ mơ ước khi thì ở nhà với Thẩm, khi ngoài m/ua cùng Hạ. Chúng trở thành tri kỷ.

Qua cô biết Du Xuyên làm nhiều điều rồ tìm tôi. Có lẽ duyên phận an Dù trắc trở thế nào, rồi cũng viên mãn.

Tiệc đầy tháng con trai Hạ, cô thì thầm: bảo đàn ông sau 25 tuổi chỉ biết tán gẫu, thật!"

Tôi kinh ngạc: "Anh được à?"

Cô liếc nhìn tôi: "Chồng thì sao?"

Má ửng hồng, tránh: "Cũng thường."

Vừa dứt thấy Du Xuyên sau. Mặt thản như nghe thấy gì.

Tối đó, trói tay tôi, thong thả tháo kính. Tôi nuốt "Anh định làm gì?"

Hậu là cả đêm được ngủ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm