Nhà ga dài dằng dặc

Chương 5

28/12/2025 10:34

“Thế anh đi tìm đi! Tôi trên có già dưới có trẻ, anh tưởng tôi giống anh sao?!”

“Được, tôi tự đi tìm!” Tôi đóng sầm cánh cửa.

Đồng nghiệp bên ngoài nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu của tôi quét qua họ.

Khi trở lại cổng trường, mặt trời đã gần lặn.

Học sinh đã tan học từ lâu, bên cạnh xe hàng của bà lão thưa thớt vài người.

Nhưng chỉ thiếu bóng bà.

Trong lòng tôi chợt dâng lên linh cảm chẳng lành.

Phía sau, tiếng còi hụ inh ỏi vang lên.

Tôi nghe thấy mọi người xôn xao bàn tán:

Một học sinh bị bà lão b/án hàng rong dẫn đi mất.

12

20:10 tối ngày 14 tháng 1 năm 2025.

Con trai của Trưởng Vương bị bà lão dẫn đến trạm xe buýt nơi Tiểu Việt mất tích.

Nơi khởi ng/uồn của mọi cơn á/c mộng.

Bà dắt đứa trẻ đến đây, giữa đám đông.

Bỗng chộp lấy tay cậu bé, gào thét.

Bà đòi lại cháu gái.

Mọi người kinh ngạc khi thấy một bà lão gần đất xa trời lại giở trò b/ắt c/óc giữa phố xá náo nhiệt.

Hơn nữa, bà chỉ yếu ớt níu lấy đối phương, chiếc kéo duy nhất vứt lăn lóc dưới chân.

Ai nấy đều rút điện thoại ra ghi lại cảnh tượng kỳ lạ này.

Vì né tránh liên quan đến vụ án, Trưởng Vương không đến, lại là Đội Lý có mặt.

Khi tôi tới nơi, Hà Lệ Lệ - mẹ Tiểu Việt đang hét vào mặt bà lão.

Chiếc BMW xanh sau lòng chị đỗ chắn ngang giữa đường.

“Con trai đừng khóc, mẹ đến c/ứu con ngay! Bà… buông con tôi ra!” Người phụ nữ khóc lóc thảm thiết.

“Nó là con bà, thế Tiểu Việt đâu, con ruột của bà, nó là cái gì trong lòng bà chứ!

“Bà giấu Tiểu Việt ở đâu! Nói mau!”

“Tôi không biết! Tiểu Việt không phải mất tích ngay trước mặt bà sao! Nó còn lấy tiền của bà, đúng là đồ vo/ng ân bội nghĩa!”

“Bà nói bậy! Rốt cuộc Tiểu Việt ở đâu! Có phải bà đã b/án nó đi không!”

Bà lão vừa khóc vừa siết cổ cậu bé.

Đứa trẻ cũng gào khóc thảm thiết.

“Đồ già nua! Buông nó ra! Làm đ/au con tôi, tôi liều mạng với bà!” Người phụ nữ vẫn tiếp tục la hét.

Lúc này, tôi nghe thấy.

Đội Lý đang bí mật ra lệnh, dù sao đối phương cũng không cầm vũ khí.

Anh định xông lên đẩy bà lão ra, giải c/ứu cậu bé.

“Không… không được đẩy! Bà ấy từng bị đột quỵ, đẩy là gi*t bà ấy đấy!

“Đội trưởng, xin anh cho tôi vài phút, để tôi thuyết phục!”

Tôi bước đến cách bà lão hơn hai mét.

Bà nhìn tôi, đôi mắt đã vô h/ồn.

Tôi không nói với bà mà quay sang nhìn Hà Lệ Lệ.

“Các người luôn mồm nói Tiểu Việt là đứa vô ơn lấy tiền chữa bệ/nh của bà.

“Các người có biết? Từ khi bà bị đột quỵ, Tiểu Việt suốt thời gian dài không đi xe buýt.

“Tôi hỏi tại sao, nó bảo đi bộ thêm vài bước, tiết kiệm một hai nghìn cũng là tiền.

“Nó muốn dành dụm tiền mổ cho bà.

“Nó, hơn ai hết đều mong bà khỏi bệ/nh!”

Tôi quay người, từng bước tiến về phía bà lão:

“Bà ơi, thả cháu nó đi đi…

“Nếu Tiểu Việt ở đây, nó cũng không muốn thấy bà như thế này, nó mong bà sống tốt.”

Bà lão cúi đầu nức nở, cuối cùng cũng buông tay.

Cậu bé chạy qua người tôi, lao về phía Hà Lệ Lệ.

Hà Lệ Lệ xót xa bế con trai, vừa ch/ửi bới vừa lên chiếc BMW, phóng vút đi.

Tôi đỡ bà lão dậy, nói với Đội Lý: “Cho bà đi đi.”

“Anh đùa à! Bà ta liên quan đến b/ắt c/óc, bao nhiêu người chứng kiến, anh bảo tôi thả bà ta đi?!” Đội Lý quát m/ắng tôi.

“Thả bà cụ đi!”

Đám đông dần hiểu ra cơ sự, vài thanh niên bắt đầu hô to.

Sau đó, ngày càng nhiều người hưởng ứng, tiếng hò reo nối tiếp.

Đội Lý đờ người, anh ngăn cản cảnh sát bên cạnh.

Tôi thấy anh cầm điện thoại lên:

“Thủ trưởng, có thể… thả bà cụ được không?”

Vài giây sau, anh cúp máy.

Tôi thấy anh nhắm mắt lại với vẻ mặt phức tạp.

“Dẫn đi!”

Hai chữ vừa thốt ra, đám đông liền biểu tình phản đối.

Giữa biển người gào thét.

Bà lão, ngã gục trong vòng tay tôi.

Tất cả những gì xảy ra tối nay đã cạn kiệt sức lực của bà.

Tất cả những gì tối nay, đã là điều cuối cùng bà có thể làm.

Toàn thân bà co gi/ật, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Tiểu Việt, Tiểu Việt…”

13?

21:40 tối.

【Tiểu Việt, rốt cuộc cháu ở đâu? Bà của cháu đã tìm cháu năm năm rồi!】

Dòng tiêu đề này xuất hiện khắp các nền tảng truyền thông.

Đồng thời cũng kèm theo những suy đoán và lên án về kẻ chủ mưu vụ án.

Trong bệ/nh viện, Đội Lý cho tôi biết cấp trên đã cử đội điều tra đặc biệt xuống, Trưởng Vương cũng sẽ bị điều tra.

Lần này bà cụ thực sự đã làm được.

Nhưng lòng tôi vẫn thắt lại.

Bà cụ vừa được chẩn đoán đột quỵ lần hai, vẫn bất tỉnh.

Khi nào mới tìm thấy Tiểu Việt?

Liệu bà còn đợi được không?

Lúc này, Đội Lý nhận cuộc gọi, anh hoảng hốt kéo tôi:

“Đi thôi, bên bà cụ đã có người canh.”

“Chuyện gì xảy ra? Đã tìm thấy Tiểu Việt rồi à!”

“Không phải, người của chúng ta vừa đến nhà Trưởng Vương thì phát hiện họ đã bỏ trốn…

“Chắc chắn họ sẽ ra khỏi thành phố, bệ/nh viện này gần quốc lộ, ta đuổi mau!”

Tiếng còi hụ vang khắp đường, tôi lái xe phóng nhanh trên quốc lộ.

Trên đường, Đội Lý lo lắng nói:

“Họ thà bỏ trốn cũng không chịu khai ra nơi ở của Tiểu Việt, không lẽ Tiểu Việt đã…”

“Không thể… không thể…”

Đôi mắt đỏ ngầu, tôi đạp hết ga.

Cuối cùng, chiếc BMW xanh kia xuất hiện ngay phía trước.

“Đừng liều lĩnh, trên xe đó có trẻ con!” Đội Lý hốt hoảng.

Nhưng đã muộn, sau khi vượt lên, tôi đ/á/nh lái chặn đầu.

Một tiếng n/ổ lớn, cả hai chiếc xe lật nhào khỏi làn đường.

“Sao trạm chúng tôi lại thuê anh làm tài xế chứ!” Đội Lý thều thào bò ra.

Nhưng phát hiện tôi đã mở cửa chiếc BMW.

Tôi lôi Trưởng Vương ra khỏi xe:

“Tiểu Việt đâu? Nói mau!!”

Kẻ đàn ông ngày thường ngạo mạn giờ đây nhũn như con chi chi.

“Hỏi con ả ấy, người là nó gi*t, không liên quan đến tôi!”

“Anh nói gì?! Tiểu Việt đã…”

Dù đã có linh cảm x/ấu, nhưng khi sự thật tàn khốc lộ ra.

Mọi thứ xung quanh đều mờ đi.

Tôi chỉ còn thấy.

Mình lôi Hà Lệ Lệ ra khỏi xe.

Bàn tay mình siết cổ cô ta.

Những âm thanh xung quanh ngày càng xa dần.

Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng chuông điện thoại yếu ớt, tiếng gọi của Đội Lý…

Cho đến khi Đội Lý dốc hết sức kéo tay tôi ra.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
7 Miên Miên Chương 12
9 Không chỉ là anh Chương 17
12 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm