Nhà ga dài dằng dặc

Chương 6

28/12/2025 10:35

14

"Buông tay ra!... Anh đừng phạm pháp!"

"Bây giờ chỉ còn mình anh thôi, chỉ anh mới có thể đòi lại công lý cho Tiểu Duyệt!"

"Ý anh là sao?" Tôi quay đầu về phía đội trưởng Lý với vẻ mặt vô h/ồn.

Bất ngờ thấy mắt anh đỏ hoe.

"Anh nghe đây, vừa nhận được điện thoại -"

"Bà nội của Tiểu Duyệt... đã qu/a đ/ời rồi -"

"Anh phải sống cho tử tế.

"Lũ khốn này, một tên cũng không được bỏ sót!"

15

22:50 đêm.

Tôi và đội trưởng Lý đưa người về đồn.

Nhóm chuyên án đến nơi lập tức bắt đầu thẩm vấn.

16

23:20 đêm.

Theo địa điểm Hà Lệ Lệ khai báo, chúng tôi tìm thấy h/ài c/ốt của Tiểu Duyệt.

Sinh mệnh cô bé mãi mãi dừng lại trong đêm đông năm chín tuổi.

Sự thật:

17:40 ngày 17/12/2019.

Tiểu Duyệt nhìn bà nội bị đám đông chen lấn lên xe, còn mình thì không thể lên được, đang sốt ruột.

Bỗng, có người vỗ vai từ phía sau.

Quay lại, cô bé nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?"

Người mẹ mỉm cười chỉ tay về chiếc xe buýt phía sau:

"Đi thôi, xe sau ít người hơn, mình sang đó."

Nói rồi chạy về phía xe sau, lại vẫy tay gọi Tiểu Duyệt.

Tiểu Duyệt do dự một chút, quay sang hô lớn:

"Bà ơi, cháu đi xe sau, lát nữa gặp nhau ở bệ/nh viện nhé!"

Cô bé không chắc bà đã nghe thấy chưa.

Trên xe, Tiểu Duyệt nhìn mẹ đầy ngỡ ngàng:

"Mẹ đến thăm cháu và bà à?"

"Ừ."

Người mẹ nháy mắt:

"Dạo này Tiểu Duyệt có nhớ mẹ không?"

Tiểu Duyệt cười tươi gật đầu.

Kể từ khi bà bị tai biến, những ngày qua cô bé luôn sống trong u ám.

Giờ đây, người mẹ lâu ngày không gặp bỗng xuất hiện, hỏi han ân cần.

Xua tan mây đen trong lòng cô bé.

Xuống xe ở trạm bệ/nh viện, Tiểu Duyệt nhìn thấy bà nội từ xa.

Định chạy tới thì bị mẹ kéo lại.

"Tiểu Duyệt, trong cặp con có ba mươi triệu đúng không?"

Tiểu Duyệt bất ngờ căng thẳng.

Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

"Dạ, đây là tiền mổ cho bà."

"Mẹ nói nhé.

"Mẹ vừa hỏi bác sĩ rồi, ca mổ của bà cần bốn mươi triệu, không đủ tiền đâu.

"Giờ bà vào viện cũng không mổ được.

"Đi theo mẹ, mẹ sẽ đưa thêm mười triệu cho con."

"Thật không ạ?" Tiểu Duyệt ngẩng đầu nhìn mẹ đầy ngờ vực.

Dù mới chín tuổi, cô bé cũng hiểu lời nói dối sớm muộn gì cũng bại lộ.

Nhưng người phụ nữ đ/ộc á/c này lại diễn trò giả dối trước mặt con ruột.

"Tất nhiên thật rồi, mẹ cũng mong bà mau khỏe mà."

Cuối cùng Tiểu Duyệt vẫn tin mẹ.

Bên cạnh Bệ/nh viện Nhân dân là đại lý BMW 4S.

Cách nhau bức tường, bên viện đông nghịt người, bên đại lý vắng tanh.

Hầu hết nhân viên đã về.

Khi dắt Tiểu Duyệt vào bãi đất trống sau đại lý, xung quanh không một bóng người.

Chiếc BMW màu xanh dương đỗ gần đó.

Bà ta đưa cô bé lên xe, không ngừng khen chiếc xe sang trọng.

"Mẹ ơi, tiền đâu? Bà đang đợi cháu kìa."

Tiểu Duyệt không màng tới, trong lòng chỉ nghĩ về bà.

"Mẹ tìm cho con một người bố mới quyền thế lắm.

"Ông ấy có cậu con trai học mẫu giáo, đáng yêu cực kỳ.

"Cậu bé bảo chỉ cần mẹ chở đi chơi bằng BMW là nhận mẹ làm mẹ!

"Hôm nay mẹ đã đặt cọc chiếc xe này rồi, nhưng còn thiếu chút ít.

"Con cho mẹ mượn tiền nhé, hạnh phúc của mẹ trông cậy vào con đó!"

Tiểu Duyệt vỡ lẽ mình bị lừa.

Cô bé h/oảng s/ợ lắc đầu, mở cửa định lao xuống.

Người phụ nữ lộ nguyên hình:

"Không biết điều! Đưa tiền đây!

"Bà già đó có đáng c/ứu không! Con định phá hỏng hạnh phúc của mẹ sao!"

Bà ta gi/ật cặp, Tiểu Duyệt cắn vào tay rồi mở cửa chạy.

Đằng sau, người phụ nữ gi/ận dữ nhấn ga.

Bà ta nói chỉ định đuổi theo, nhưng vụng tay nên gây họa.

Chiếc xe cán qua người Tiểu Duyệt.

Nhân viên trong cửa hàng nghe tiếng động hỏi:

"Cần giúp gì không ạ?"

"Không! Tôi vào thanh toán ngay!"

Bà ta trốn trong xe, r/un r/ẩy gọi điện:

"Vương... Vương ca, có chuyện rồi!"

Phó cục trưởng Vương lái xe tới, bê x/á/c lên xe mình. Đợi trời tối, ch/ôn tại chỗ.

Sau đó, gã đàn ông hỏi cách hai người đến đây, nhanh chóng dàn xếp mọi thứ, kể cả tài xế xe buýt Giang.

Bàn tay Tiểu Duyệt cứng đờ vươn ra phía trước.

Bị hai kẻ đáng ch*t vùi dưới lớp đất vàng, hóa thành bộ xươ/ng.

Bàn tay đáng lẽ ấm áp hướng về phía bà nội.

Nắm lấy hai trái tim quấn quýt.

Nắm lấy tương lai tươi sáng.

Cái tương lai bà khỏe mạnh, cùng cháu gái lớn lên.

...

Bà ơi, cháu thất hứa rồi.

Đến cuối cùng, cháu vẫn không tìm được Tiểu Duyệt.

...

Trước khi mọi chuyện kết thúc.

Tôi biết được một sự thật.

17

Đêm tiễn ông Táo năm 2025.

"Cậu có tin những điều huyền bí không thể giải thích bằng khoa học không?"

Đội trưởng Lý sau khi làm xong hồ sơ.

Gọi tôi và cảnh sát trực bà cụ ở viện đi ăn tối.

"Trước tôi không tin, giờ thì tin rồi."

Lời mở đầu của đội trưởng khiến tôi ngờ vực.

Nhưng sau đó, đồng nghiệp kể về giây phút cuối của bà cụ.

Bà cụ không qu/a đ/ời trên giường bệ/nh.

Ban đầu bà vẫn cảm nhận được Tiểu Duyệt ở phía sau.

"Lần tai biến thứ hai, tỉnh lại đã là kỳ tích, vậy mà bà còn có thể cử động.

Bà tự rút ống truyền dịch, cầm theo cuốn nhật ký của Tiểu Duyệt, vịn tường đi ra.

Y tá vội vã bao vây, hỏi bà đi đâu.

Bà không nói gì, bước thẳng.

Không kéo lại được, cũng không khuyên về được.

Bị các bác sĩ vây quanh, bà đi đến bức tường ngoài khu nhà nội trú rồi ngã xuống.

"Sau này tìm thấy Tiểu Duyệt, tôi mới phát hiện.

"Nơi bà ngã, cách chỗ ch/ôn Tiểu Duyệt chỉ một bức tường."

Bữa tối ba người kết thúc.

Tôi lang thang trên phố đêm tiễn ông Táo.

Dọc đường phố, đèn hoa rực rỡ, gia đình đoàn tụ.

Trong đầu tôi vang lên lời đồng nghiệp nói lúc chia tay.

Anh ấy bảo -

Khi anh đến nơi.

Bà cụ nằm trên bãi cỏ, nhắm mắt, đã không còn c/ứu được.

Bác sĩ cấp c/ứu lắc đầu với anh.

Lúc ấy, một chùm pháo hoa b/ắn lên.

N/ổ giữa bầu trời đêm tĩnh lặng.

Màu sắc sặc sỡ phản chiếu lên cuốn nhật ký bà nắm ch/ặt.

Bà cụ khẽ mở mắt.

Thều thào câu cuối cùng.

Như sự giải thoát lâu nay.

Như lời chào đoàn tụ sau bao ngày xa cách.

"Tiểu Duyệt -

"Bà... tìm thấy cháu rồi."

Hết

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
7 Miên Miên Chương 12
9 Không chỉ là anh Chương 17
12 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm