Đúng lúc này, chị Hai “bùm” một tiếng ném điện thoại xuống, chạy về phòng.

Mẹ tôi nhặt lên xem.

428 điểm, vừa qua điểm sàn đại học loại hai.

6.

Chị Hai tâm trạng bất ổn, khóc suốt không ngừng.

Mỗi lần chị khóc, mẹ tôi quát m/ắng, bố tôi hút th/uốc im lặng.

Thằng Út - đúng chuẩn "tiểu q/uỷ" - còn đổ dầu vào lửa, cầm máy tính dí vào mặt chọc tức:

“Xóa hết! 648 trừ 428 bằng 220! Xóa hết! 648 trừ 428 bằng 220!”

Khiến chị Hai càng khóc nấc lên thảm thiết.

Tôi thấy quá đáng, gi/ật lấy máy tính. Chị Hai vừa khóc vừa m/ắng đuổi thằng Út cút đi.

Kết quả thằng nhóc nằm lăn ra sàn ăn vạ, miệng bô bô càn rỡ: “Mẹ ơi, hai đứa con gái ăn hại nhà mày b/ắt n/ạt con. Đuổi chúng nó đi! Nhà này của con, bố nói rồi sau này nhà cửa đều là của con. Đuổi chúng nó đi…”.

Mẹ tôi trợn mắt quát: “Mày chọc nó làm gì? Giỏi đấy, trả nó mau!”

Cả nhà hỗn lo/ạn, họ hàng lại lũ lượt tới hỏi điểm thi, nói chuyện tán gẫu hàng tiếng đồng hồ.

Mấy lần tôi nói với mẹ cần yên tĩnh để chọn trường, nhưng bà chẳng thèm nghe, chỉ muốn dắt tôi đi khoe khắp làng.

Mẹ tôi: “Đồ đứa vô tâm! Người ta đến chúc mừng, mày không ra tiếp khách à?”

Tôi bực đến nhức đầu.

Chị cả dắt tôi và chị Hai ra quán net huyện.

Mấy ngày sau, tôi cắm chốt ở quán net tra c/ứu ngành học.

Hàng loạt chuyên ngành nghe tên hào nhoáng nhưng mơ hồ khó hiểu.

Tôi phải tra từng cái trên mạng để đ/á/nh giá sơ bộ.

Số phận thật trớ trêu, chọn ngành là bước ngoặt lớn đời người.

Nhưng lại đặt vào tay đứa 18 tuổi

– vừa trưởng thành, ngơ ngác chưa hiểu đời, đã phải quyết định nghề nghiệp cả đời!

Đang hì hục tra thông tin thì mẹ gọi điện:

“Nghe bác hàng xóm nói sinh viên sư phạm công lập không mất tiền. Hai đứa đi học cùng lúc nhà không gánh nổi, thằng Út hai năm nữa cũng thi đại học. Hai đứa đăng ký sư phạm công lập đi.”

Chị Hai ch*t lặng.

Họ vừa cư/ớp tiền sính lễ của chị cả, sao lại không có tiền?

Tôi chẳng tin những lời vô lý này, nhưng không muốn cãi vã.

Gi/ật điện thoại, tôi quả quyết:

“Con chắc chắn đậu đại học. Huyện mình là vùng khó khăn, sinh viên đại học được v/ay tín dụng. Con không cần gia đình chu cấp học phí.”

May nhờ mấy ngày lang thang quán net thu thập thông tin.

Mẹ tôi: “V/ay rồi không phải trả sao? Nhà không trả hộ đâu…”

Tôi lạnh lùng: “Con tự trả. Tiền sinh hoạt con tự ki/ếm, n/ợ con tự trả. Đừng can thiệp vào việc chọn trường của con.”

Câu nói khiến cả mẹ và chị Hai ngớ người.

Tôi thoát khỏi vòng xoáy, mọi áp lực dồn hết lên chị Hai.

Chị vừa khóc vừa gào, không muốn học sư phạm nhưng điểm chỉ đủ vào cao đẳng.

Trường cao đẳng không được v/ay tín dụng, học phí lại cao. Mẹ tuyên bố sẽ không đưa một xu.

Ngồi cạnh chị trong tiếng khóc lóc, tôi bực bội: “Không thích thì học lại đi. Ở quê học lại đâu mất tiền.”

Chị Hai cũng không muốn.

Phải rồi, cấp ba kỷ luật nghiêm ngặt như nhà tù.

Kẻ đã thoát khỏi ngục tù, sao muốn quay lại?

7.

Kết cục, tôi vào được trường 985 ở thành phố lớn.

Chị Hai nhượng bộ, theo học sư phạm công lập.

Đúng như lời cảnh báo, bố mẹ không cho tôi đồng nào. Chỉ có chị cả m/ua vé tàu và đưa 1 triệu tiền mặt.

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm nhận chị cả là người thân duy nhất.

Vào đại học, khoản v/ay trang trải học phí, làm thêm ở căng tin đảm bảo ba bữa.

Dạy thêm cuối tuần giúp tôi m/ua được vài bộ quần áo mỗi mùa, thậm chí có chút tiền tiết kiệm.

Vừa học vừa làm khiến cuộc sống tôi bận rộn.

Tôi ít liên lạc gia đình, chỉ giữ liên hệ với chị cả.

Số cuộc gọi với chị còn nhiều hơn với bố mẹ.

Chị cả kể chị Hai đã làm hòa với nhà – vì vẫn phải xin tiền sinh hoạt.

Trường chị Hai ở thành phố nhỏ cấp 4-5, ít cơ hội làm thêm. Chị không muốn đi làm, chỉ biết xin tiền gia đình.

Tôi không bình luận nhưng khó giấu sẻ kh/inh.

Tháng 4 năm nay, tôi vào viện nghiên c/ứu nhờ khoản trợ cấp 4 triệu/tháng.

Việc tôi học lên khiến chị Hai gh/en tị, ngày nào cũng càu nhàu vì sinh viên sư phạm không được học cao học.

Hôm nghỉ lễ, chị lên tiếng mỉa mai trước mặt mọi người:

“Viện nghiên c/ứu gì nghe chả ra h/ồn, đừng có bị lừa”

“Học nhiều ng/u người, sớm ki/ếm tiền phụng dưỡng gia đình mới đúng”

“Đầy nữ tiến sĩ ế chồng, coi chừng không lấy được ai”

“Ba năm kinh nghiệm quý hơn mấy cái bằng thạc sĩ”

“Quý” là từ địa phương, nghĩa là giá trị.

Mỗi lần vậy, tôi đều lườm ng/uýt bỏ đi.

Tôi chẳng thèm tranh cãi.

Có vài lần suýt xảy ra xung đột, chị cả đều ra hòa giải.

Chị cả: “Sao phải để bụng? Nó bất mãn vì cuộc sống không như ý. Dù sao em cũng chỉ về vài ngày Tết, nhịn đi cho xong.”

Trong nhóm chat, chị Hai vẫn buông lời khó nghe. Chị cả lại ra dàn xếp. Lần này tôi không nhịn nổi.

Tôi giải tán nhóm, mặc kệ chị ấy tự xoay xở. Tôi chẳng tham gia mớ hỗn độn này.

Vì trợ cấp cao, tôi vào viện nghiên c/ứu. Nhóm đề tài làm việc cật lực, vừa trúng tuyển đã vào làm. Mỗi tuần hai buổi họp, làm từ 8h sáng đến 9h tối, cuối tuần thường xuyên tăng ca thí nghiệm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
6 Hàng hạng hai Chương 17
9 Súp Của Mẹ Chương 30
11 Nhật Ký Xác Sống Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm