“Đi thôi, đừng nghĩ nữa.”
Tôi biết, giờ phút này, không ai có thể sống sót ra khỏi đây.
“Đ** mẹ, vừa rồi hù một cái, làm tao hết cả hứng học.” Trước khi vào thư viện, Chu Nghị Cường buông một câu ch/ửi thề.
Tôi đảo mắt một vòng.
Nghe như thể trước đây cậu từng có hứng học hành vậy.
Thư viện rất yên tĩnh, nghĩ đến việc trong này toàn người bình thường, tôi thấy yên tâm hẳn.
Ngồi trong thư viện nửa tiếng, tôi chợt muốn đi vệ sinh.
Lần này, gã mượn giấy hôm trước lại xuất hiện.
“Bạn ơi, có mang giấy không?” Từ trong buồng vệ sinh vọng ra tiếng hỏi.
Tôi không đáp, cũng không vội đi.
“Cho mình mượn một tờ được không?”
Không được nói chuyện với người trong buồng vệ sinh, nhưng không nói không được cho họ mượn giấy nhỉ?
Hơn nữa, thư viện tuyệt đối an toàn.
Tôi bước tới, đẩy tờ giấy qua khe cửa.
“Cảm ơn.”
Một lúc sau, giọng nói đó lại cất lên.
“Người đặt ra quy tắc chính là kẻ muốn giữ bạn lại mãi mãi. Tuyệt đối đừng ở trường đủ bảy ngày. Đừng lên xe buýt số 17, đừng đi theo vết xe đổ của chúng tôi. Chúng tôi gh/ét hội học sinh! Chúng tôi gh/ét những kẻ đội mũ cao màu đỏ!”
Nói xong, giọng nói đó không còn vang lên nữa.
Tờ giấy tôi đưa vào lúc nãy xuất hiện ngay dưới chân tôi.
Tôi nhặt lên, phát hiện trên đó có một dòng chữ.
【1,2,3,4,6,7. Trong đó có một con số đã bỏ chạy.】
Ý gì đây?
Đang định cất tờ giấy này mang cho Tôn Hoa Văn xem, thì khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, chữ trên tờ giấy đã biến mất.
【Trong thư viện phải giữ yên lặng, nếu không sẽ bị quản lý trừng ph/ạt.】
Tôi tạm thời chưa kể chuyện vừa rồi cho Chu Nghị Cường bọn họ, sợ họ không kìm được mà phát ra tiếng động.
Thông tin đó rất quan trọng, không thể tùy tiện cho người khác biết, đợi tối về ký túc xá rồi hãy công bố.
Ở đủ hai tiếng trong thư viện, Chu Nghị Cường ba người họ phải đi học tiết tiếp theo.
Đúng lúc Tôn Hoa Văn tan học, thế là tôi hẹn cậu ấy đến phòng tự học.
May mắn gặp được Đường Chấn trong phòng tự học.
Đưa ra câu hỏi, tất cả chúng tôi đều trả lời đúng.
Không có nội gián.
Để an toàn, chúng tôi quyết định dùng điện thoại trao đổi.
Đường Chấn: Gần đây có tin tức gì để trao đổi không?
Tôi: Cậu muốn biết gì?
Đường Chấn: Tôi muốn biết thông tin về ký túc xá bị tiêu diệt.
Tôi: Cái này tôi có, tôi muốn biết cách ra ngoài, cậu có không?
Đường Chấn: Trong quy tắc không viết rồi sao, ở đủ bảy ngày, rồi lên xe buýt số 17 là ra được.
Hóa ra Đường Chấn vẫn chưa biết...
Đồng thời, Tôn Hoa Văn cũng liếc nhìn tôi.
Tôi: Thế cậu có tin tức gì về hội học sinh không, ví dụ khi nào họ sẽ ra tay với chúng ta?
Đường Chấn: Có.
Thế là chúng tôi trao đổi thông tin.
Thu được tin mới.
【Hội học sinh sẽ mở cuộc tấn công vô điều kiện vào những ngày cuối, phương pháp trốn tránh chưa rõ.】
“Người đặt quy tắc muốn giữ chúng ta lại mãi mãi.”
Giọng nói trong nhà vệ sinh như lại vang bên tai tôi.
Đường Chấn: Cậu vừa nói muốn biết cách ra ngoài? Chẳng lẽ cách ra ngoài trong quy tắc có vấn đề?
Đường Chấn này phản ứng nhanh thật.
Tôi: Tôi hỏi đại thôi, nếu có thể nhanh ra ngoài thì tốt, vì tôi nghe nói có người trèo tường ra ngoài, tưởng họ có cách.
Đường Chấn: Đừng mơ, họ đều ch*t hết rồi.
Tiếp theo, chúng tôi tán gẫu đôi chút chuyện vặt vãnh.
Rời phòng tự học, tôi định giải thích với Tôn Hoa Văn.
Dù sao với trí thông minh của Tôn Hoa Văn, chắc chắn nhận ra tôi không bình thường.
“Suỵt, đợi tối về ký túc xá nói sau. Tao không tin mày thì tin ai?” Tôn Hoa Văn cười với tôi.
Khoảnh khắc đó, lòng tôi ấm áp lạ thường.
12
Buổi chiều trôi qua trong chớp mắt, tôi cứ nghĩ mãi về dòng chữ trên tờ giấy.
【1,2,3,4,6,7. Có một con số đã bỏ chạy.】
Có ý gì chứ?
Càng nghĩ tôi càng nghi ngờ không biết mình có nhớ nhầm không.
Giống như khi nhìn một chữ quá lâu, tự nhiên cảm thấy chữ đó xa lạ vậy.
Tôi lại nhớ đến câu nói đó.
【Không tuân thủ quy tắc sẽ ch*t, tuân thủ quy tắc cũng sẽ ch*t.】
Vậy nếu tôi vừa tuân thủ vừa không tuân thủ quy tắc thì sao?
Có lẽ đó là một lối thoát.
Không thể làm cừu non chờ thịt, không thể để bản thân chỉ mang mác “kẻ bị gi*t”.
【Phải chọn lọc gi*t ch*t các quy tắc.】
Quy tắc tôi chọn gi*t là:
【Kiên trì bảy ngày, sau bảy ngày trường giải phong, lên xe buýt số 17, rời khỏi nơi này.】
【Trước khi trường giải phong, tuyệt đối không được rời khỏi trường!!!】
Vậy tôi nên rời đi khi nào?
Trong lúc tôi suy nghĩ, trong lớp lại có người ch*t.
Bằng cách nhét vào hộp vô cùng tà/n nh/ẫn.
Thủ phạm là hội học sinh.
Một cô gái ngồi gần đó bị hất xỉu.
Hy vọng cô ấy tỉnh lại trước khi tan học, không thì chỉ có đường ch*t.
Tại sao hội học sinh ra tay?
Giáo viên trên bục giảng vẫn biểu cảm gỗ đ/á giảng bài.
Những học sinh phát ra tiếng động đều bị treo lên.
Trong số đó, có một học sinh không bình thường.
Học sinh đó trước đó đã bị gi*t ch*t.
Nhưng do phát ra tiếng động, hắn lại bị treo lên.
Hắn vật lộn trên không, cổ đã bị kéo dài đến mức kinh dị.
Tan học, hắn được thả xuống, cơ thể trở lại bình thường, như không có chuyện gì, cười nói rời khỏi lớp học.
Tôi rời lớp, đến lớp học tiếp theo.
Trùng hợp thay, anh bạn vừa bị tr/eo c/ổ tiết trước lại học cùng lớp này với tôi.
Chưa được mấy phút, hắn lại bày trò.
Ở bàn đầu biểu diễn một đoạn beatbox cho giáo viên.
Gh/ê thật.
Khiến tôi kinh ngạc cả tám đời.
Thế là hắn lại bị treo lên.
Chẳng lẽ tiết nào hắn cũng thế sao...
Khổ sở, khổ sở.
Đang lúc thầm ch/ửi trong bụng, sợi dây treo hắn đột nhiên đ/ứt.
Chưa tan học mà, chuyện gì thế?
Chỉ thấy hắn bay lên bục giảng, lôi ra một cái hộp.
Hội học sinh!
【Ch*t đủ số lần sẽ biến thành hội học sinh?】
Hắn nhét giáo viên vào hộp, rồi đứng trên bục giảng hướng về phía tất cả chúng tôi.