Tôi bước vào khu dân cư, phía sau lưng văng vẳng tiếng bàn tán.

"Con dâu tốt thế mà không biết quý. Bà già này có phúc không hưởng."

"Là tôi thì nhất định chẳng thèm quản."

"Tôi cũng vậy, phiền phức quá đi."

"..."

Về đến nhà chuẩn bị bữa tối, lòng tôi nặng trĩu ưu tư.

Thói quen khổ sở vô lý của mẹ chồng, tôi chỉ biết sau khi kết hôn với Trần Thế Lâm.

Năm đầu tiên về quê ăn Tết, mâm cơm tất niên thịnh soạn.

Cả nhà năm người vừa ngồi vào mâm, bà đã đứng dậy: "Các con ăn trước đi, mẹ còn món để quên trong bếp."

Một lát sau, bà bê ra nửa bát khoai tây xào.

Đồ thừa từ hôm trước.

Bố chồng nổi gi/ận đùng đùng: "Mâm cao cỗ đầy thế này chưa đủ ăn à? Đang ngày Tết, bà mang đồ thừa ra làm gì?"

Bà lí nhí: "Phần này tôi ăn, các con cứ ăn thịt đi."

Ông càng tức: "Con cháu ăn thịt, mẹ chúng ăn đồ thừa. Người ta tưởng nhà này hà khắc lắm sao?"

Chồng tôi càu nhàu: "Nhà có lợn gà chó mèo, bà cho chúng ăn chẳng được sao? Cứ phải nhịn miệng làm gì!"

Trần Tiểu Vũ hất thẳng vào nồi cám lợn: "Tết nhất ăn thịt lợn, nửa bát khoai tây mà bà còn tiếc không cho lợn ăn."

Nhà vệ sinh cách nhà chính một quãng, đêm tối phải bật đèn đường.

Nửa đêm tôi đi vệ sinh, vừa bước vào bà đã tắt đèn.

Tôi mò mẫm mãi không thấy giấy, phải gọi chồng ứng c/ứu.

Hóa ra bất kỳ ai đi vệ sinh đêm, bà đều dậy tắt đèn vì sợ tốn điện.

Bố chồng m/ắng mãi bà vẫn không nghe.

Từ đó chúng tôi đành mang theo điện thoại mỗi lần đi vệ sinh.

Những chuyện tương tự như dùng chung chậu rửa mặt, nước ngâm chân cho cả nhà để tiết kiệm nước - nhưng chẳng ai theo.

Mùa hè, bà than nóng không chịu nổi, thèm được dùng điều hòa như nhà người ta.

Bắt chúng tôi m/ua máy lạnh về lắp.

Nhưng mỗi lần bố chồng bật, bà lại tắt ngay.

Bà bảo: "Có khách khứa thì dùng, hai vợ chồng già dùng phí điện lắm."

Mẹ chồng tôi là tổng hợp của những mâu thuẫn.

Một mặt thích thể diện, nhà có gì bà cũng phải có bằng được.

Tivi phải màn hình lớn.

Sofa phải loại xịn.

Tủ lạnh, máy giặt, điều hòa - thứ nào cũng phải sắm đủ.

Vì đó là thứ để bà khoe khoang với họ hàng xóm giềng.

Nhưng mặt khác bà lại keo kiệt đến cực đoan.

Tivi, máy giặt, điều hòa đều thành đồ trang trí, cả năm chẳng mở mấy lần.

Bọc trong những tấm vải chắp vá lòe loẹt.

Tủ lạnh chỉ dùng mùa hè, hết hè là rút điện, trùm vải x/ấu xí.

Ghế sofa càng thảm - lót chăn cũ, phủ nilon bên trên.

Tết về quê, bà cấm cả nhà ngồi lên.

Lý do: "Để khi nào con trai cưới vợ, khách khứa đông đúc hãy dùng."

Tôi thắc mắc với chồng: "Em chưa hiểu nổi cách sống của mẹ. Một đằng cố giữ thể diện, cái gì cũng phải hàng xịn. Một đằng lại tiết kiệm đến mức mặc đồ cũ rá/ch ra phố, chẳng sợ mất mặt?"

Anh giải thích: "Mẹ cần thể diện ở quê, nơi toàn người quen biết để được khen ngợi. Ra phố không quen ai nên chẳng để ý ánh mắt người khác."

Tôi bật cười: "Thế là bà ấy giữ thể diện mình, mà làm x/ấu mặt chúng ta? Vậy sau này mình cũng mặc đồ rá/ch rưới về quê vậy."

Nhưng rốt cuộc, chúng tôi không đủ can đảm làm thế.

Mấy món đồ điện khác, bố chồng mặc kệ bà.

Riêng điều hòa, ông thật sự muốn dùng vì nóng quá chịu không nổi.

Hai người suốt ngày cãi nhau vì chuyện bật/tắt điều hòa, rồi gọi điện mách chúng tôi.

Thật đúng kiểu "ông nói gà, bà nói vịt".

Tôi khuyên bà: "Đồ điện dùng thường xuyên mới bền, trong sách hướng dẫn ghi rõ điều hòa mỗi tháng nên bật ít nhất một ngày."

Bà lắc đầu: "Con đừng dối già, đồ đạc dùng càng nhiều càng hỏng. Chưa nghe ai bảo để không mà hỏng bao giờ."

Hai người già giằng co chiếc điều khiển - một muốn bật, một cấm cản.

Tức quá, bố chồng đ/ập nát điều khiển.

Năm ấy trời nóng đặc biệt, ông đi làm đồng về toát mồ hôi, bật quạt điện cho mát.

Bà lại cằn nhằn: "Tốn điện quá!"

Ném cho ông chiếc quạt giấy: "Hồi trẻ không có quạt điện vẫn sống được. Bố mẹ tôi cả đời không dùng quạt điện sao chịu nổi? Ông nóng tí đã không chịu nổi?"

Bố chồng tức gi/ận đến mức đột quỵ, ngã vật xuống đất.

Bà m/ắng: "Cảm rồi còn đòi bật điều hòa, tự chuốc họa vào thân."

Bà lôi mấy gói th/uốc cảm cũ ra, đút cho chồng uống.

Nhắc đến chuyện uống th/uốc, bà cũng tiết kiệm kỳ lạ.

Bác sĩ kê hai ngày sáu gói th/uốc cảm.

Bà x/é một gói, chỉ uống nửa liều, nửa còn lại để dành.

Uống hai ngày rồi ngừng, bệ/nh cũng đỡ dần.

Bà tự đắc: "Người ta mười ngàn chữa một lần cảm, tôi chữa được hai lần."

Th/uốc thừa tuyệt đối không vứt, để dành cho lần ốm sau.

Hôm đó, bà cho chồng uống hai lần th/uốc.

Nhưng đến sáng hôm sau, ông vẫn bất tỉnh.

Bà mới vội mời bác sĩ xóm.

Bác sĩ vừa khám đã lắc đầu: "Ca này tôi không xử lý được, phải đưa lên bệ/nh viện lớn ngay."

Bà hoảng hốt gọi điện cho con trai.

Trần Thế Lâm vội về quê đưa cha nhập viện.

Bác sĩ chẩn đoán: say nắng nặng dẫn đến biến chứng, chậm trễ cấp c/ứu nên nguy kịch.

Giấy báo tử được đưa ra.

Trần Tiểu Vũ gi/ận dữ trách mẹ: "Bố bị say nắng, mẹ cho uống th/uốc cảm? Th/uốc mẹ để đã hết hạn từ lâu rồi. Cả đời keo kiệt, gi*t ch*t bố rồi mẹ hả dạ chưa?"

Bà biện bạch: "Mẹ đâu phải bác sĩ, sao biết ông ấy say nắng?"

"Không biết mà dám cho uống th/uốc bừa?"

Bố chồng nằm phòng hồi sức hai tuần vẫn không tỉnh.

Rồi qu/a đ/ời.

Bà gào khóc thảm thiết: "Ông già ơi, bỏ tôi lại một mình cô quạnh, biết làm sao giờ?"

Trần Tiểu Vũ quát: "Mẹ còn mặt mũi nào khóc? Chính mẹ gi*t bố!"

Bà phản pháo: "Mẹ có cố ý đâu? Mẹ cũng muốn c/ứu ông ấy mà. Trước mẹ say nóng uống th/uốc cảm thừa có sao đâu? Sao ông ấy lại ch*t? Chắc tại bệ/nh viện chữa không đúng..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm