Cô dâu bước xuống kiệu, bước đi cứng nhắc. Cô quỳ trước hai chiếc ghế trống không.

"Dáng người mê h/ồn, đúng là mỹ nhân!"

"Đẹp thì sao? Chẳng phải vẫn ch*t—"

"Nói năng cẩn thận đấy, có người ngoài đây."

"Sắp bái rồi! Sắp bái rồi!"

"Nhất bái cao đường—"

......

Bóng người đỏ thẫm quay lưng về phía khách, cúi lạy ba lần nhưng không đứng dậy. Khách hiếu kỳ đằng sau xô nhau tới trước, đẩy tôi vào vòng trong đám đông.

Mụ mối quay ra phía khách, giọng the thé: "Lễ tất, tống nhập động phòng—"

Pháo n/ổ đùng đoàng át cả tiếng nhạc, gió lớn thốc qua trong chớp mắt. Sân khấu vẫn tiếp tục diễn, tiếng chuông gấp gáp vang lên hoảng lo/ạn.

Bụi m/ù bay vào mắt khách, ai nấy đều cúi đầu dụi mắt. Ánh nến trong lồng đèn chao nghiêng dữ dội, dưới đất là những bóng đèn đỏ loang lổ hỗn độn.

Áo cưới lụa đỏ lấp lánh nhẹ nhàng, tựa vũng m/áu đục ngầu chảy dài từ người cô dâu. Khăn che mặt cô bị gió thổi bay, để lộ ra nửa bộ n/ão th/ối r/ữa.

Dái tai vẫn còn giữ được nửa mảng thịt trắng nõn, bên này đeo hai chiếc hoa tai. Đồng tử tôi đột nhiên co rút: Cô ấy có hai lỗ tai.

Tiểu Vãn!

Tiếng xươ/ng g/ãy răng rắc vang lên, đầu cô ấy xoay hẳn về phía sau lưng. Đôi mắt không có tròng trắng, đồng tử giãn rộng, hai dòng nước mắt m/áu chảy dài.

Đôi tay trắng bệch gi/ật manh áo cưới, phô ra bầu ng/ực trái trống không. Đôi môi thâm đỏ tô son dù đã th/ối r/ữa gần hết mấp máy không thành tiếng:

Chạy đi... chạy đi... Niệm Từ... chạy đi...

Bước chân định tiến tới của tôi đông cứng lại.

Gió càng gào, nhạc càng rền, tiếng chuông càng thúc gấp. Tôi đứng ch/ôn chân nhìn Đặng Vãn đứng lên, từ từ bước vào chốn sâu thẳm của hang động.

Mãi đến lúc này, sân khấu mới im bặt, vạn vật lại trở về như cũ.

Không phải là yến tiệc cưới hỏi, mà tựa như lễ tế thần linh.

Sự tình quái dị, nghi vấn chồng chất, ta phải về tự mình điều tra...

Tôi định rời đi, cổ tay đột nhiên bị bàn tay lạnh ngắt siết ch/ặt.

"Phu nhân, đi đâu thế?" Mụ mối cười nhạt, "Phải dự tiệc chứ."

"Người không khỏe, nếu có chuyện gì ngươi đảm đương nổi không?"

"Cự tuyệt nhập tiệc chọc gi/ận Động Thần, ngài đảm đương nổi không?"

Vết bầm tím nổi lên trên mu bàn tay sưng phồng của hắn. Là tử ban. Chỉ có x/á/c ch*t mới mọc tử ban.

Tôi không đáp, chỉ cảm thấy lạnh buốt tim gan. Trên cổ tay tôi cũng đã nổi lên tử ban.

Tôi cũng là... x/á/c ch*t.

Tôi ch*t từ khi nào?

Đã thành x/á/c ch*t, làm sao thoát khỏi Động Thôn đây?

Tiểu Vãn đã ch*t, vì sao lại bị Đổng M/ộ gả cho Động Thần?

Tình hình chưa rõ, tôi không hành động hấp tấp, thuận thế ngồi vào bàn, bước vào hang động.

Vách hang ẩm ướt, phủ đầy rêu xanh mốc meo. Trên lớp rêu chi chít những bùa chú vẽ bằng m/áu chó.

Khách khứa ngồi kín mấy trăm bàn tròn. Mười bàn còn lại không người, chất đầy cơm trộn tro hương cúng người ch*t.

Món thịt được bưng lên, mùi tanh ẩm mốc của th/ối r/ữa như vừa vớt từ dưới nước lên. Ruồi nhặng đậu trên mâm cơm, vo ve không ngớt.

Trước mắt chỉ toàn những khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt vô h/ồn, bờ môi tái nhợt. Những x/á/c ch*t này mặc áo thọ sặc sỡ, đang ngồi ăn tiệc.

Chúng nâng chén chúc tụng, đùa cợt, làm bộ hỏi han nhau... Tử khách có cử chỉ y hệt người sống, hoàn toàn không hay biết cái ch*t của mình.

Cảm giác bất an trào dâng.

X/á/c ch*t không thể ăn uống, không thể toát mồ hôi, nhưng chúng ta lại làm được—

Chúng ta không phải x/á/c ch*t đã ch*t.

Khác với tử thi, chúng ta có thể làm được một số việc như người thường...

Chúng ta là x/á/c ch*t biết cử động, chúng ta là cương thi!

Lúc nãy có khách nói Tiểu Vãn là người ch*t. Điều này chứng tỏ x/á/c ch*t bị moi tim, trong nhận thức của cương thi, là đã ch*t.

Lẽ nào nhận thức của bọn họ mới là bình thường, còn ta mới là kẻ bất thường?

Không, có lẽ không chỉ mình ta cảm thấy bất ổn.

Chỉ là họ cũng như ta, đều giấu kín mà thôi.

Tôi lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh. Có hai người từ đầu đến giờ chưa động đũa.

Trưởng thôn Đổng Quang Tổ, Tế quan Đổng Cảnh.

Động Thôn vốn là một chi tộc trong núi tiến hóa mà thành. Theo thời gian, qu/an h/ệ huyết thống giữa các tông thất ngày càng phai nhạt.

Tộc trưởng sáng lập Đổng thị tông tộc đầu tiên đã truyền thế chức vị cho con trai trưởng, đến nay đã biến thành chức trưởng thôn.

Trưởng thôn Đổng Quang Tổ năm nay mười tuổi, trong người hắn lưu truyền dòng m/áu thuần khiết nhất của Đổng thị tông tộc.

Đổng Quang Tổ là con trai đ/ộc nhất trong nhà, cha hắn ch*t đuối sau khi hắn chào đời, mẹ tuyệt thực tuẫn tiết, gửi gắm hắn cho vị tế quan tiền nhiệm.

Đổng Quang Tổ mồ côi từ nhỏ, vì thế sớm khôn ngoan. Gương mặt tuấn tú vẫn còn phúng phính trẻ con, nhưng đôi mắt lại trầm tĩnh, dáng vẻ già dặn.

Sau khi vị tế quan tiền nhiệm qu/a đ/ời, Đổng Quang Tổ dọn về nhà cũ sống một mình.

Con trai đ/ộc nhất hai mươi tuổi của tế quan, Đổng Cảnh, kế nghiệp cha trở thành tế quan mới.

Yến tiệc này là hôn lễ đầu tiên do Đổng Cảnh tổ chức.

Đổng Cảnh mặt mày khôi ngô, phong thái nhã nhặn sâu sắc, dưới yết hầu có một vết tử ban, khí chất u uất mang bệ/nh tật.

So với Đổng Quang Tổ còn là trẻ con thì mức độ nguy hiểm thấp hơn. Nhưng trên thắt lưng Đổng Quang Tổ lại đeo lục lạc.

Một chiếc chuông đồng xanh chạm trổ thô sơ.

Đó là... Linh triệu h/ồn!

Tây H/ồn có ba điều quái dị, triệu h/ồn là điều nổi tiếng nhất. Người triệu h/ồn lắc chuông đ/á/nh thức những người Tây H/ồn ch*t xa quê, x/á/c ch*t nghe tiếng chuông trở về cố hương, nhập thổ an nghỉ.

Có thể thao túng hành động của tử thi hoàn toàn nhờ vào chiếc chuông đó. Nó chính là Linh triệu h/ồn, gia bảo truyền thừa của Đổng thị bản gia.

Mà trước mắt, số lượng lớn cương thi đang trong tiệc cưới nâng chén chúc rư/ợu, hoàn toàn không hay biết cái ch*t của mình.

Còn vị trưởng thôn mười tuổi Đổng Quang Tổ lại đeo Linh triệu h/ồn, ngồi đây thản nhiên không biến sắc.

Tôi hiểu ra vì sao Tiểu Vãn đã ch*t vẫn có thể bái đường rồi, chính là Đổng Quang Tổ đã trộn tiếng chuông vào nhạc hát!

Tiếng pháo n/ổ át đi nhạc hát, Tiểu Vãn thoát khỏi kh/ống ch/ế báo tin cho ta, sau đó gió gào chuông thúc...

Đổng Quang Tổ có vấn đề, không thể mạo hiểm tiếp xúc.

Ta phải tìm cách tiếp cận Đổng Cảnh.

Nén buồn nôn, tôi gắp một miếng thịt thối trên bàn bỏ vào miệng. Nước chua trào lên cổ họng.

Tôi loạng choạng đi về phía bàn chủ, Đổng Quang Tổ đang ngồi quay lưng kịp thời nghiêng người.

Tôi nôn thốc ra.

Đổng Cảnh bị tôi nôn cả vào người, có vẻ gi/ận dữ: "Vị phu nhân này, xin hãy tự trọng chút."

"Đại... đại nhân lượng thứ, tiểu nữ tử đang mang th/ai, ợ!"

Đổng Cảnh nhìn Đổng Quang Tổ: "Tôi đi thay quần áo rồi sẽ quay lại, mong ngài thứ lỗi."

Đổng Quang Tổ lơ đãng gật đầu.

Tôi bụm miệng theo ra ngoài, giả vờ còn muốn nôn nữa.

Bước ra khỏi hang, bên ngoài là bầu trời đen kịt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
8 Miên Miên Chương 12
10 Không chỉ là anh Chương 17
11 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm