Chuyện Xưa Ở Lầu Đen

Chương 3

28/12/2025 09:03

Tôi suy nghĩ một lát, xung quanh không có ai đáp ứng đủ bốn yêu cầu này. Chỉ riêng điều kiện thứ ba - không được liên quan chút nào đến tập đoàn Hâm Thành - đã loại bỏ hầu hết những người tôi quen biết.

Thế là tôi đến phòng dự án của tập đoàn, tìm một đồng nghiệp tên Chu Tiền.

...

10

Chu Tiền thuộc lứa nhân viên đầu tiên của tập đoàn, anh ta rất giỏi đọc vị người khác, thấu hiểu đạo xử thế. Bình thường khi Hoàng tổng đi công tác, người được mang theo nhiều nhất chính là anh ta.

Anh ta là một trong số ít người được Hoàng tổng tin tưởng trong tập đoàn.

Việc tìm người này, tôi nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể hỏi anh ta.

Tôi gọi anh ta xuống bãi đỗ xe, nói riêng về chuyện này.

Nghe xong yêu cầu, anh ta không hỏi gì mà chăm chú suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói với tôi:

"Tôi biết một người đáp ứng tất cả yêu cầu, vậy đi, tối nay tôi dẫn anh đến gặp."

Tan làm, tôi cùng anh ta đến quán ăn, dùng bữa đến tám giờ tối. Anh ta gói thêm vài món, rồi dẫn tôi vào cửa hàng m/ua hai thùng sữa và một gói quà Vượng Vượng, sau đó mới báo địa chỉ, bảo tôi lái xe đến.

Trên xe, Chu Tiền kể sơ về tình hình người này:

"Người này tên Vương Xươ/ng Bình, hồi tôi còn làm định giá thì anh ta đã làm quản lý ở công trường. Anh ta làm việc yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, chất lượng công trình do anh ta phụ trách cực tốt."

"Mấy năm trước xảy ra t/ai n/ạn, nghe nói công nhân khiêng ống thép không đặt vững, đồ vật từ trên cao rơi xuống làm g/ãy chân anh ta, đưa vào viện phải c/ắt c/ụt."

"Sau đó công ty tính là t/ai n/ạn lao động, chi trả viện phí và bồi thường một khoản. Nói thật khoản tiền đó không nhỏ, nếu sống tiết kiệm thì tương lai vẫn có hy vọng."

"Tiếc là anh ta có đứa con gái bảy tuổi, từ năm ba tuổi đã chẩn đoán bệ/nh bạch cầu, lại là loại không thể chữa khỏi, uống th/uốc thì sống, không uống thì ch*t. Th/uốc con bé uống mỗi lọ hơn hai vạn, vừa đủ dùng một tháng, một năm tính ra phải tốn hai mươi tám vạn tiền th/uốc."

"Hồi còn làm quản lý dự án, tính cả lương, sinh hoạt phí và hoa hồng dự án, mỗi năm ki/ếm được ba bốn chục vạn, không những m/ua nổi th/uốc mà cuộc sống cũng khá giả."

"Nhưng từ khi c/ụt chân, mất việc, khoản tiền bồi thường t/àn t/ật đó không xài được bao lâu. Nhìn thấy cuộc sống khó khăn, vợ anh ta liền ly hôn."

"Giờ đây lắp chân giả, ngoài giờ làm hai công việc, cố sống cố ch*t chỉ để m/ua th/uốc cho con gái. Điều kiện quá phù hợp rồi."

"Trên mười năm kinh nghiệm, lai lịch rõ ràng, không liên quan tập đoàn, quan trọng nhất là có đứa con gái phải uống th/uốc - đây chính là điểm yếu."

Nghe Chu Tiền kể xong, tôi thấy thương cảm cho Vương Xươ/ng Bình này.

Nhưng cũng không thể phủ nhận, anh ta chính là người Hoàng tổng cần tìm.

...

Xe dừng dưới chung cư cũ kỹ xây bằng gạch đỏ, chúng tôi mang đồ lên tầng ba.

Chu Tiền gõ cửa phòng bên phải, sau cánh cửa vọng ra giọng con gái trẻ con:

"Ai đó?"

"Là chú, chú Chu Tiền đây."

"Chú Chu Tiền, ba cháu không có nhà."

"Ồ, vậy cháu mở cửa cho chú vào, chú mang đồ ăn đến cho cháu."

"Không được ạ, ba dặn khi ba vắng nhà không được mở cửa cho người lạ."

"Chú đâu phải người lạ, chú là chú Chu Tiền mà."

"Cháu không mở được, chú đợi một lát nhé, ba cháu sắp về rồi."

Chu Tiền nghe xong cười nói với tôi:

"Thấy chưa, anh ta dạy con gái tốt thật."

Tôi gật đầu.

"Ừ, dạy rất tốt."

...

11

Chúng tôi đợi ở hành lang đến chín giờ tối, mới nghe tiếng bước chân nặng nề từng bước một.

Chu Tiền ngẩng đầu đứng dậy, gọi xuống dưới:

"Lão Vương?"

Dưới hành lang vang lên tiếng đáp:

"Hả? Lão Chu?"

Chu Tiền đặt đồ xuống đất, chạy xuống đón Vương Xươ/ng Bình.

Tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ trong hành lang.

"Lão Chu sao lại đến?"

"Tôi đến thăm con cháu, tiện thể giới thiệu cho anh cơ hội ki/ếm tiền."

"Chỉ cần ki/ếm được tiền, làm việc gì cũng được."

Nói rồi, họ đi đến góc cầu thang giữa tầng hai và ba, tôi nhìn thấy Vương Xươ/ng Bình.

Chân phải c/ụt mất, mắt hơi sưng húp, râu ria lởm chởm.

Ánh nhìn đầu tiên đã thấy rất hợp với hình dung về một người đang vật lộn để sinh tồn.

Vương Xươ/ng Bình chỉ tay về phía tôi hỏi Chu Tiền:

"Vị này là..."

Chu Tiền đáp:

"Đây là cổ đông tập đoàn chúng tôi, đích thân đến tìm anh."

Nghe xong câu này, Vương Xươ/ng Bình bước nhanh lên cầu thang, vừa đi vừa móc chìa khóa trong túi.

"Để ngài đợi lâu rồi, mời vào nhà uống nước."

Nói rồi, anh ta mở cửa, vào bếp ngay lập tức.

Chu Tiền xách quà bước vào thứ hai, tôi là người cuối cùng.

Trong lúc họ vào bếp lấy nước, tôi liếc nhìn căn nhà.

Thật sự trống trơn, phòng khách không có sofa hay tivi, chỉ còn chiếc bàn vuông và hai cái ghế, như thể đã b/án hết đồ đạc trong nhà.

Trên bàn vuông có một cái bát, trong bát còn sót ít nước mì, có lẽ là bữa tối của cô bé.

Tôi nhìn về phía bếp, dưới bệ bếp có chiếc ghế nhỏ, có lẽ cô bé tự nấu mì.

Quay lại phòng khách, bức tường lớn nhất dán mấy tấm giấy khen của trường mẫu giáo, cùng một khung ảnh chụp ba người nhà Vương Xươ/ng Bình. Trong ảnh, Vương Xươ/ng Bình trông sáng sủa đẹp trai, hoàn toàn khác bây giờ.

Cô bé trong ảnh ngây thơ rạng rỡ, tay cầm cây đũa thần.

Khi ánh mắt tôi dịch sang phải, thấy một cô bé đeo khẩu trang, cao khoảng hơn một mét, nửa người núp sau khung cửa, đôi mắt như chú cún con nhìn tôi.

Cô bé không nói gì, chỉ khẽ đung đưa người, nhìn tôi rồi lại nhìn chỗ khác.

Cô bé g/ầy hơn trong ảnh nhiều...

Khoảnh khắc ấy, tôi không nói nên lời, chỉ thấy nghẹn thở.

Đứng ngây người vài giây, tôi mở cặp da lấy ra một xấp tiền trăm, nghĩ một chút rồi lấy thêm một xấp nữa.

Tôi cầm hai xấp tiền bước vào bếp, Vương Xươ/ng Bình vẫn đang đun nước. Tôi nhét tiền vào tay anh ta, rồi kéo Chu Tiền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
7 Miên Miên Chương 12
9 Không chỉ là anh Chương 17
10 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm