「Cái này không được, đổi người khác đi.」
Chu Tiền bị tôi lôi ra hành lang, hắn giằng tay ra hỏi: "Phong ca, chỗ nào không ổn? Hắn được mà, chỉ là chân không tốt thôi, nhưng hắn làm được."
Tôi lắc đầu: "Không phải chuyện chân. Tao không thể chọn hắn. Sau khi xong việc này, Hoàng tổng sẽ đưa hắn ra nước ngoài. Một người t/àn t/ật dắt con gái sống ở xứ người sao nổi?"
Vừa nói tôi vừa tiếp tục đi xuống cầu thang.
Chu Tiền hét theo: "Con bé không có th/uốc uống sẽ ch*t đó! Mỗi lọ th/uốc hơn hai chục triệu, một người t/àn t/ật như hắn ki/ếm đâu ra tiền? Anh bảo hắn phải làm sao?"
Nghe câu này, tôi dừng chân.
Chu Tiền tiếp tục: "Bây giờ có cơ hội ki/ếm tiền hiếm có, Hoàng tổng lại cần đúng người như thế, chọn hắn đi."
Tôi do dự một lúc, cuối cùng hít sâu rồi gật đầu.
Lên lầu gặp lại Vương Xươ/ng Bình, thấy hắn đang thu dọn bát đũa. Tôi nghiêm mặt nói: "Việc này không sạch sẽ, anh có muốn làm không?"
Vương Xươ/ng Bình liếc nhìn con gái, bảo nó vào phòng đóng cửa lại. Đợi con gái nghe lời, hắn mới hỏi: "Việc gì thế?"
Chúng tôi ngồi xuống bàn. Chu Tiền bày đầy món nhậu nhưng không mở rư/ợu. Tôi giãi bày ý của Hoàng tổng, nói rõ sau khi xong việc hắn sẽ bị công an truy nã, không thể ở lại trong nước.
Vương Xươ/ng Bình nghe xong phân vân. Thấy vậy, tôi bảo: "Không làm cũng được, chỉ cần giữ miệng, coi như hai triệu lúc nãy là tiền bịt miệng."
Vừa dứt lời, Vương Xươ/ng Bình hỏi: "Xong việc được bao nhiêu?"
"Một tỷ."
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn sang bức ảnh gia đình rồi liếc về phòng con gái. Mắt hắn đỏ lên thấy rõ. Lau vội giọt nước mắt, hắn gật đầu: "Tôi làm. Có tiền, tôi làm hết."
...
Hôm sau, tôi đưa Vương Xươ/ng Bình đến gặp Hoàng tổng. Ông ta hài lòng lập tức hứa hẹn: Trong thời gian làm việc, mỗi tháng trả ba triệu tiền th/uốc và sinh hoạt phí. Xong việc sẽ nhận ngay một tỷ, giới thiệu bác sĩ giỏi nhất cho con gái hắn và chi trả toàn bộ viện phí.
Vương Xươ/ng Bình cảm động quỳ lạy tạ ơn.
...
Chiều hôm đó, chúng tôi tìm công ty dịch vụ đăng ký doanh nghiệp. Mất một tuần để thành lập "Xươ/ng Bình Kiến Công" dưới tên hắn. Hai tuần sau, Hoàng tổng ký hợp đồng hợp tác: Tập đoàn Hâm Thành và Xươ/ng Bình Kiến Công cùng góp vốn thành lập Công ty TNHH Địa ốc Tân Thành, vốn điều lệ hai trăm triệu.
Hợp đồng làm ba bản: Hoàng tổng giữ một, Từ Mẫn giữ một, bản còn lại giao cho Vương Xươ/ng Bình.
Đến lượt Vương Xươ/ng Bình ra tay. Hoàng tổng yêu cầu hắn tìm năm trăm công nhân xây dựng, ưu tiên nhóm có sẵn thiết bị thi công.
Hắn hành động rất bài bản: Mặc bộ vest sang nhất, đeo chiếc đồng hồ hiệu mượn của Hoàng tổng, biến mình thành doanh nhân thành đạt. Sau đó bảo tôi chở đến công trường đang thi công.
Tới nơi, tôi định đỗ xe ngoài vì sợ bùn đất văng lên thân xe sau trận mưa tối qua. Nhưng hắn bảo: "Cứ vào trong."
"Bên trong đất bẩn lắm."
"Cần để họ thấy tôi không ngại xe xịn dính bẩn, thế mới ra dáng."
Nghe có lý, tôi cho xe lăn bánh vào. Xe vừa vào đã thu hút ánh nhìn của công nhân. Vương Xươ/ng Bình bước xuống hỏi thăm: "Trưởng Trịnh có ở đây không?"
Công nhân lắc đầu: "Anh ấy ở công trường khác, chiều mới qua."
Vương Xươ/ng Bình liếc đồng hồ: "Không đợi được. Anh bảo với ổng là Vương Xươ/ng Bình tìm, có hợp đồng lớn muốn cùng làm."
Nói đoạn, hắn ném cho công nhân gói th/uốc Nhược Hoa. Người này gật đầu lia lịa: "Vâng, tôi nhất định chuyển lời."
Vương Xươ/ng Bình quay lên xe, tiếp tục đến vài công trường khác làm y chang.
...
Xế chiều, điện thoại hắn đổ chuông liên tục. Cuộc gọi đầu tiên vang lên, hắn bật loa ngoài:
"Ê, lão Vương, nghe bọn công nhân bảo mày phất lên rồi, xe xịn cũng sắm rồi à?"
"Ừ, ki/ếm được chút ít. Có đường làm ăn mới."
"Nghe nói mày có dự án cho tao, có mánh gì chỉ tao với?"
"Đúng rồi, đang có việc, một mình tao ăn không hết, muốn kéo mấy anh em cùng hốt."
Chưa dứt lời, cuộc gọi thứ hai hiện lên: "Tam Đệ". Vương Xươ/ng Bình nói: "Tam Đệ gọi rồi. Để lát tao gọi lại, giờ tao bắt máy đã."
"Vương ca, anh tái xuất giang hồ rồi hả?"
"Ừ, trở lại rồi. Nể tình lâu năm, tao nói thẳng. Hiện có mối làm ăn ngon, cần người cùng góp vốn. Mày có hứng thì vài bữa tao đãi tiệc, ta ngồi lại bàn. Giờ tao bận chút việc, lát gửi địa chỉ cho mày."
Một buổi chiều, hắn nhận tám chín cuộc gọi tương tự từ các nhóm thầu phụ có m/áu mặt trong thành phố, mỗi người quản vài chục công nhân.
Cuộc gọi cuối cùng vừa dứt, Vương Xươ/ng Bình thở phào. Tôi hỏi: "Các anh quen biết lâu rồi nhỉ?"
"Cũng tàm tạm, bọn họ..."
Chưa nói hết câu, điện thoại lại reo. Trên màn hình hiện "Trương lão bản". Vương Xươ/ng Bình liếc số rồi nghe máy:
"A lô, anh."
"Tiểu Vương, nghe nói mày phát tài rồi? Có đường nào mới không? Kéo anh một vé chơi chung đi."
"Xin lỗi anh, đợt này đủ người rồi. Lần sau có dịp em nhớ anh đầu tiên."
"Hay em nói sơ qua cho anh nghe dự án gì đi."