Tôi phải c/ứu bố ấy!
Lão Lý thấy tôi giãy giụa dữ dội, liền ôm ch/ặt từ phía sau. Tôi cởi phăng áo mưa, l/ột x/á/c thoát thân, bất chấp tất cả lao về phía thửa ruộng số 7. Trong khoảnh khắc ấy, đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất - c/ứu bố!
Lão Lý vung khuỷu tay đ/á/nh mạnh, mắt tôi tối sầm lại.
Tỉnh dậy, tôi đã nằm trong phòng y tế của nông trại. Ngoài cửa sổ, trời đã tạnh mưa. Một ông lão ngồi bên cửa sổ vắt chân chữ ngũ, dùng kẹp tóc đen ngoáy tai, ngoáy một cái lại thổi phù một cái. Đầu tôi ong ong, mãi một lúc sau mới nhận ra đó là Lão Lý.
Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ đoán được tuổi của ông ta. Như lúc này, dáng vẻ khom lưng thu vai ngoáy tai trông chừng năm mươi. Nhưng khi làm việc ngoài đồng, da đen bóng mồ hôi, trông như trai tráng ba mươi. Thấy tôi tỉnh, ông ta nhét kẹp tóc vào túi quần, đứng cạnh giường.
- Toàn là ảo giác của cô thôi. Trời mưa to, đ/ộc tố hòa tan bốc hơi lên... đơn giản là cô bị ngộ đ/ộc.
- Nhưng mà...
- Không có nhưng mà gì cả. Tháng này trừ lương 200.
Ông ta c/ắt ngang, ra đò/n tuyệt sát.
Sau này tôi đi xem lại camera. Hàng rào điện quả thực có lỗ thủng. Nhưng chẳng có ai mắc kẹt ở đó. Chỉ mỗi tôi đứng ngây như tượng bên ruộng số 7, giơ tay về phía lưới điện đ/ứt đoạn.
Lão Lý nói nếu tôi chạm vào lưới điện, chắc chắn sẽ ch*t. "Cô ch*t là chuyện nhỏ, lỡ làm đ/ứt mạch điện để xảy ra chuyện ngoài đồng, tôi không đủ đầu để chịu trách nhiệm đâu."
Chuyện gì có thể xảy ra ngoài đồng?
Lão Lý không nói. Nhưng tôi đoán được phần nào. Bởi đêm đó, tôi đã nhìn thấy rõ mắt của người bùn - một hạt mạch khổng lồ màu thịt, từ rãnh bụng hạt mạch trào ra thứ dịch đặc sánh màu vàng tươi.
7.
Giờ đây, tôi đã làm việc tại nông trại được hơn bốn năm. Tôi hiểu rất rõ các nhà khoa học đang nuôi trồng một giống lúa mì hết sức đặc biệt. Nhưng sự đặc biệt ấy không phải thứ n/ão tôi có thể hiểu nổi. Vì vậy tôi đành từ bỏ việc tìm hiểu. Sự ng/u dốt chính là tấm khiên mạnh nhất của tôi.
Sau sự kiện "Quy tắc số 9", tôi còn gặp bảy tám vụ kỳ quặc nữa, may mắn đều thoát hiểm.
Ví dụ:
[Quy tắc nhân viên hậu cần 17: Hạt lúa mì là cơ quan thực vật, không phải cơ quan người. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tuyệt đối không được có hành vi thân mật với lúa mì.]
Lúc mới vào làm đọc quy định này, tôi rất tò mò. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải đặt ra quy tắc kỳ lạ thế? Chẳng lẽ có người làm chuyện đó với lúa mì sao?
Cho đến một ngày, thực tập sinh Tiểu Lưu không về ký túc xá. Sáng hôm sau, tôi tìm thấy cậu ta ở thửa ruộng thí nghiệm số 79. Trời chưa sáng hẳn, sương mai mờ ảo. Cậu ta cởi trần quỳ giữa luống đất, nhặt những hạt lúa non vào lòng bàn tay. R/un r/ẩy hôn lên chúng. Từng hạt một nhét vào cơ thể. Vừa nhét vừa rên rỉ đ/au đớn mà khoan khoái.
Cậu ta cùng tuổi tôi, là sinh viên đại học tràn đầy sinh lực và thích trải nghiệm. "Tiểu Lưu?" Tôi gọi khẽ. Cậu ta quay mặt lại từ từ, khóe miệng gi/ật giật: "Chị muốn thử không?"
Nhìn những hạt lúa non trong tay cậu ta, lòng tôi bỗng dâng lên khát khao khó tả khiến người bồn chồn. Như có chỗ nào đó trong cơ thể vừa trống rỗng vừa ngột ngạt, nhăn nhúm, muốn được xoa dịu từng chút một. May mà lần trước Lão Lý ph/ạt nặng, 200 tệ khiến tôi tỉnh táo ngay. "Thử đi, rất... rất tuyệt." Tiểu Lưu bưng hạt lúa tiến lại gần. Trong mắt cậu ta, những chiếc vòi hạt màu xanh mọc lên nhanh chóng. Tôi sợ đến mềm chân, bò lê bò càng chạy thục mạng, mãi sau mới gọi được cho Lão Lý.
Lúc Tiểu Lưu được đưa đến phòng y tế, đã hoàn toàn biến dạng. Cơ thể cậu ta phồng lên nhanh chóng, da chuyển màu xanh lục trong suốt. Từ dưới da, vô số vòi hạt mọc lên như đi/ên, rũ xuống thứ phấn hoa vàng lục. Tôi vừa sợ vừa tò mò, nhảy ra khỏi cửa phòng y tế, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào.
Chị Cao ở phòng y tế cũng hoảng hốt. Tay cầm chiếc kẹp mụn khổng lồ mà không biết làm sao. Cơ thể Tiểu Lưu mất nước nhanh chóng, xươ/ng cốt răng rắc biến dạng. Mọi chỗ lồi trên người đều lõm sâu vào trong xươ/ng, ngũ quan biến mất hoàn toàn. Cuối cùng, toàn thân cậu ta biến thành bông lúa chín. Rầm. Một hạt lúa to bằng bàn tay lăn xuống đất, tỏa ra mùi thịt thơm lạ thường. Rồi nhiều hạt lúa khác lần lượt rơi ra từ người Tiểu Lưu...
Sau đó Lão Lý kéo tôi đi. Để an ủi, ông ta còn đãi tôi đi spa toàn thân ở nhà khách. Dần dà, tôi quên bẵng chuyện này.
Mãi sau này, tình cờ nghe Bác sĩ Bạch và Bác sĩ Lam bàn về tăng sản lượng lúa mì, tôi chợt nhớ đến Tiểu Lưu. Chạy đi hỏi Lão Lý: "Mấy nhà khoa học muốn tăng sản, sao không nghiên c/ứu Tiểu Lưu? Tiểu Lưu chắc chắn cho năng suất cao!"
Lão Lý hỏi: "Tiểu Lưu nào?"
Tôi đáp: "Cái cậu nhét hạt lúa non vào... ấy mà!"
Lão Lý ngẩn người, rồi nhăn mặt tỏ vẻ gh/ê t/ởm: "Ồ~~~~ Gì mà gà vịt ngỗng gì thế? N/ão cô bé này toàn chứa thứ bẩn thỉu gì vậy? Nông trại làm gì có ai tên Tiểu Lưu!"
Tôi định hỏi kỹ hơn thì Lão Lý khẳng định chắc nịch: "Ảo giác đấy!"
Thôi được. Ảo giác.
Lại ví dụ như sự kiện "Quy tắc 19".
[Quy tắc nhân viên hậu cần 19: Không được ch/ôn x/á/c động vật có vú trong nông trại, động vật sống lại càng không được.]
Quy tắc này trông khá bình thường. Ruộng thí nghiệm trồng toàn "nguyên liệu" nghiên c/ứu, phân bón đất đai đều có tỷ lệ chuẩn, đương nhiên không thể tùy tiện ch/ôn linh tinh. Tôi hiểu.
Về sau, con mèo hoang tôi hay cho ăn ch*t. Nó là giống tam thể, lông đen trắng cam, thường nằm phơi nắng trên bờ ruộng số 33. Thỉnh thoảng tôi mang ức gà luộc cho nó, có khi ngồi bên lề đường trò chuyện.