Cô ấy xoay màn hình máy tính về phía tôi: "Chính là cô gái này, cậu đã từng gặp chưa?"
Trên màn hình hiện lên hình ảnh tôi năm 15 tuổi với lớp trang điểm đậm. Tôi lắc đầu: "Cô ấy... cô ấy sao vậy?"
"Xem cậu còn trẻ, chắc hồi đó không quan tâm. Cái cô Bồ Tiểu Linh này..." Ngô Trân Ni khép máy tính lại, hào hứng "giải ngố" về chuyện cũ của chính tôi. Câu chuyện còn ly kỳ hơn phiên bản của tôi kể nhiều.
"Ng/uồn cơn bi kịch của Bồ Tiểu Linh không phải Tiêu Minh Diệp, cũng không phải bản thân cô ta, mà là do cha cô ta!"
"Ông ta chắc chắn có tình cảm vượt quá phận cha con với con gái mình! Cậu hiểu ý tôi chứ?"
"Ông ta xem con gái như người thay thế vợ đã khuất, ánh mắt nhìn cô ta... không giấu nổi. Hồi đó, bọn tôi đã không ngừng đăng bài, bình luận để cảnh báo cô ta đề phòng cha mình. Tiếc là cô bé bị tẩy n/ão quá sâu, nhất quyết không nghe."
Cổ họng tôi khô đắng: "Các... cậu!?"
Ngô Trân Ni thở dài tiếc nuối:
"Đúng vậy, bọn tôi đều muốn c/ứu cô ta! Tiếc là cô ta không chịu nhìn thấu sự thật."
"Cái ch*t của cha Bồ Tiểu Linh đã đả kích cô ta rất lớn, chắc chắn cô ta vô cùng h/ận Tiêu Minh Diệp."
"Theo tôi thấy, vụ Tiêu Minh Diệp bị đ/âm x/á/c, chín phần mười là có liên quan đến cô ta!"
Tôi bỗng thấy thật nực cười. Rõ ràng những kẻ làm marketing ăn theo thứ đ/ộc hại này mới là hung thủ gi*t cha tôi. Thế mà trong lòng họ lại thật lòng nghĩ mình là "người chính nghĩa". Trên đời này quả có kẻ làm việc x/ấu mà còn tự cảm động.
"Này? Tiểu Cửu Bát, cậu sao vậy? Mặt tái nhợt thế?"
Tôi gắng gượng nở nụ cười: "Cậu kể mấy chuyện đ/âm x/á/c với lại này nọ, tôi sợ quá."
"Vậy đã sợ rồi sao? Nhát gan thật!"
Cô ta ngồi xuống tấm nệm của tôi, hạ giọng: "Cậu giúp tôi tìm Bồ Tiểu Linh đi, xong việc tôi trả cậu một vạn, được không?"
"Cậu tìm cô ta làm gì?"
"Tìm ra được cô ta là có thể moi ra manh mối về Tiêu Minh Diệp. Chi tiết cậu đừng hỏi, đằng nào cũng có lợi cho cậu."
"Vậy... tôi muốn hai vạn."
Tôi cúi đầu, cố che giấu sự tức gi/ận và hoảng lo/ạn trong lòng, giả vờ ngại ngùng khi nói đến tiền bạc.
"Một vạn rưỡi."
"Được... vậy."
Tôi "miễn cưỡng" đồng ý. Nếu tôi không giúp cô ta, cô ta cũng sẽ đi hỏi người khác. Lúc đó còn phiền phức hơn. Chi bằng tạm ổn định cô ta, sau đó lợi dụng quy tắc khiến cô ta vĩnh viễn không thể rời khỏi nông trại.
"À mà này, cậu xem đây là cái gì?"
Cô ta kéo máy tính lại, mở một bức ảnh chụp từ video.
"Tôi chụp lén lúc đi vệ sinh."
Góc quay cho thấy cô ta đã gắn máy ảnh ngón tay vào phía sau bồn cầu. Do hình chiếu lộn xộn cùng tốc độ đậy nắp bồn cầu quá nhanh, hình ảnh rất mờ. Nhưng vẫn có thể thấy một đoạn lưỡi nhớt nhát dính vào lỗ thoát nước.
Tôi buồn nôn: "Cái này... là phân của cậu à..."
"Tôi chỉ đi tiểu thôi mà."
"Có lẽ là người trước để lại."
Ngô Trân Ni chuyển sang video, phát chậm lại. Dưới ánh sáng loang lổ, cục nhỏ đó như trái tim đang rung lên từng hồi.
"Rõ ràng đây chỉ là ảo giác do ánh sáng sóng lúa trong hình chiếu lướt qua thôi mà." Tôi giải thích.
"Có lẽ vậy."
Ngô Trân Ni dí sát mặt vào màn hình, nhìn một lúc rồi bỗng lóe lên ý tưởng - "Gh/ê quá! Dưới bồn cầu nông trại nuôi heo dị hình ăn phân!"
15.
Tôi không chắc Ngô Trân Ni đã quay được gì. Nhưng tôi có thể khẳng định, trong bồn cầu thật sự có thứ gì đó. Tuy nhiên thứ này không liên quan mấy đến khách tham quan. Dù họ có bôi chất thải lên mặt cũng không vi phạm quy tắc. Bởi lõi của quy tắc bốn là "chất thải của người khác".
"Người khác" ở đây chỉ hướng dẫn viên. Như đã nói, bản thân quy tắc chính là thông tin then chốt. Biết càng nhiều quy tắc, nắm được càng nhiều thông tin.
Kết hợp trải nghiệm mấy năm ở nông trại, rồi xâu chuỗi quy tắc ba, bốn, năm lại phân tích, sẽ phát hiện những quy tắc này đều liên quan đến hệ tiêu hóa.
Nguyên liệu nhà ăn nhân viên đều do nông trại tự sản xuất. Những nguyên liệu này có vấn đề, có thể liên quan đến cây trồng thử nghiệm, hoặc ng/uồn gốc hạt giống, phân bón, đất đai. Ăn lâu ngày sẽ khiến hệ tiêu hóa biến đổi dị thường, chất thải cũng trở nên bất thường. Thậm chí trong trường hợp đặc biệt, các mô thừa trong ruột còn có thể hình thành "ý thức".
Vậy nên:
Quy tắc ba là để ngăn khách tiếp xúc "nguyên liệu đặc biệt".
Lõi quy tắc bốn là "chất thải của hướng dẫn viên".
Bệ/nh trĩ trong quy tắc năm cũng là lo hướng dẫn viên đột nhiên lên tiếng từ chỗ trĩ.
Mà sự tồn tại của quy tắc ba, bốn, năm là vì quy tắc một.
Quy tắc một của khách cố tình viết mơ hồ, úp mở là để khách tin tưởng tuyệt đối vào hướng dẫn viên. Dù gh/ét hướng dẫn viên của mình cũng không được đổi, tránh sinh chuyện.
Tương ứng, quy tắc một của hướng dẫn viên rõ ràng hơn nhiều.
[Quy tắc một hướng dẫn viên: Mỗi hướng dẫn viên tùy giới tính sẽ được chỉ định ngẫu nhiên một khách, không được đổi giữa chừng.]
[Nhiệm vụ hàng đầu của hướng dẫn viên là đưa khách rời nông trại an toàn.]
[Hướng dẫn viên phải tận dụng quy tắc hai, khuyến khích khách rút lui sớm.]
[Hướng dẫn viên phải nhớ kỹ thông tin cơ bản và số hiệu của tất cả khách, nếu phát hiện khách đi lạc, lập tức thông báo cho hướng dẫn viên tương ứng qua vòng đeo tay.]
Vì khách buộc phải gắn với hướng dẫn viên, để tránh họ phát hiện ra điều bất thường ở hướng dẫn viên nên mới có quy tắc ba, bốn, năm.
Về vấn đề nhà ăn, tôi đã sớm nhận thấy bất ổn. Nhưng lão Lý nói đồ ăn ở đây rất an toàn, không chỉ có lợi cho sức khỏe mà còn giúp ích cho nhân loại. Nếu tôi ngại thì có thể không ăn. Chỉ là tự nấu hoặc gọi đồ bên ngoài sẽ không có trợ cấp ăn uống. Không còn cách nào khác, nghèo thì đành chịu. Huống chi các tiến sĩ, nghiên c/ứu viên đều ăn ở đây, tôi còn đòi hỏi gì nữa?
Dù sao, chỉ cần khách tuân thủ quy tắc ba, dù họ có tò mò xem chất thải của mình cũng không sao.
16.
[Quy tắc ba hướng dẫn viên: Nghiêm cấm khách sử dụng các vật phẩm sau, bao gồm nhưng không giới hạn -]
[Thực phẩm nhà ăn nhân viên (dù đã qua chế biến hay chưa);]
[Cây trồng trong nông trại, cỏ dại, côn trùng, ếch nhái, nấm, đất đai hay bất kỳ mẫu sinh thái nào;]
[Động vật được nuôi hoặc xuất hiện trong nông trại cùng sản phẩm phụ (như trứng, lông, xươ/ng, phân...).]