Tên thằng đàn má này!
Tức đến nỗi suýt nữa ném chiếc điện thoại mới mà quản vừa m/ua.
À, bạn hỏi tại sao hăng thế?
Xin lỗi nhé, chứng rối lo/ạn lưỡng cực.
Tôi con đi/ên.
4
Tôi Kiều.
Bố tên...
Thôi, hắn xứng tuổi.
So với của tôi, hắn kẻ ăn bám.
Ông tỷ, ngành nghề kinh doanh từ mại, động đến tài chính.
Dù ở nào, nhân vật lừng lẫy.
Ông duy con gái, nên nâng niu bà như bảo vật.
Vậy mà phải lòng kẻ biết ăn chơi, ngoài ra chẳng biết gì như tôi.
Nhưng phải công nhận, đẹp trai thật.
Chắc hồi kẻ mê giai.
Nhà nghèo, nhưng toàn tiền của nội.
Sau khi mang tôi, hắn đam mê chứng khoán, tiền của nội hắn phá sạch.
Thấy hắn ngày đu b/án đáy, sợ hắn phá nát họ Thẩm, lập định.
Ngoài công ty nhỏ cố định, toàn tài đều về tôi.
Với tôi, số tiền đó như muối bể.
Nhưng với Giang Linh, tài của trần trong số đàn từng câu được.
Ông về hưu định cư nước ngoài, phân chia tài cậu tôi.
Mẹ binh, hợp đồng bà được, vụ bà đàm thành công.
Vì vậy, trăm tỷ tài được chia đã được bà nhân thành tỷ.
Tôi đoán, do tình vì hắn sợ.
Mẹ vì đình đêm bận rộn, thực sự hành không.
Còn càng nhận ra, so với mẹ, hắn kẻ hại.
Kẻ hèn nào?
Ngoại tình.
Ừ, ít nghĩ vậy.
Thế kẻ từng sóng gió, được nội che chở quá kỹ, khi gặp Giang Linh đã sụp hoàn toàn.
Từ kẻ ớt, trở thành đi.
Nhìn địa do thám từ luật sư, dẫn theo đoàn sĩ, lái chiếc Lincoln ngoẵng thẳng tới.
5
Khi đ/á cửa, mùi lan tỏa trong khí.
Ngay lập đ/á mạnh hơn, vì món chính món ruột của người hèn thường tôi.
Tài nấu tuyệt vời của hắn, giờ để lũ kia hưởng lợi.
Tôi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Giang Linh vừa mở cửa vừa nói "Cô ai thế".
Tôi phun thẳng bốn chữ mặt ta:
"Tao mày!"
Thấy đoàn sĩ phía sau, kịp nhận ra ai, đã nói:
"Con gái mà ch/ửi bậy, tốt đâu nhé—"
Chưa dứt lời, đầu, sĩ xô ra, nhà.
Quả sĩ tốt, lúc về sẽ tăng thưởng gà quay bọn họ.
Vệ sĩ tống đúng lúc chứng bóc bông hoa trắng nọ, tỉ mỉ lưng.
Ch*t ti/ệt! càng hơn!
Cổ họng chợt nghẹn đắng.
Người hèn nhát đã bao lâu xử với con như thế?
Tôi như cả đĩa đầu bông hoa trắng.
Cô thét "Á" tiếng, rồi vội lao lòng hèn.
Thấy vậy, cười lạnh:
"Kêu cái gì? Mày giỏi giả đáng lắm Diễn tiếp đi!"
Người cha thấy vậy vội che chở lo lắng hỏi:
"Linh Linh, sao không?"
Thẩm Miên đẫm nước hèn, khóc lóc:
"Ba ơi ba, tại sao chị xử tệ với con ạ? Con gì sao?"
"Con rất quý chị, nhưng sao chị gh/ét con thế?"
Nhìn màn diễn xuất quá của món trưa nay suýt nữa trào ra dạ dày.
Trơ tráo thật đấy, trình độ chắc học từ nhỉ?
Mắt liếc xuống, con đẫm nước sốt bám ch/ặt tóc trông như hề.
Tôi cười hả.
Bố hèn thấy vậy, mặt nóng ran, định nắm tay tôi.
Tôi tay hắn ra, quay nói với đoàn sĩ:
"Các anh em, tao phá!"
6
Thấy vậy, Giang Linh chắn trước sofa da cấp.
Bộ sofa nhận ra, hàng hiệu Ý.
Chỉ sofa đã trị giá bảy con số.
Tôi liếc hèn, cười:
"Ông già, lấy tiền của gái, đúng cao."
Ngay lập tức, lấy dùi điện từ sĩ, dẫn đầu phá:
"Hôm nay ai mạnh cuối tháng thưởng nhất!"
"Đừng nói đạc, cả nát vụn, được!"
"Ai ra tay, đừng hòng đi nữa."
Lời vừa bảy tám sĩ như th/uốc định chấp phá tứ tung.
Căn trọng giờ ngập tràn mảnh thủy tinh.
Bố hèn định ngăn tôi, nhưng vung dùi điện tay hắn:
"Đồ dưa chuột thối! Đàn ăn bám đòi cha tao?"
Giang Linh hét lên, t/át cái.
Tôi mỉm cười, quay sĩ đeo camera nói:
"Quay hết chưa?"
Anh đầu:
"Cô yên tâm, quay rõ nét lắm."
Nghe vậy, mặt Giang Linh tái mét.
Tôi bên má tiến sát ta:
"Đánh hay lắm, nào, tiếp đi."
Cô trợn mắt, mũi:
"Đồ trách lão Tống muốn về nhà các người."
"Lão Tống bảo, con nhà ngươi đứa rắc rối. tao hiểu rồi."
Nghe câu hèn vội bịt miệng ta:
"Em đừng nói Kiều gi/ận lắm đ/ập, thôi đi..."