“Lâm Chi? làm gì ở đây?”
Tôi mức nhó đầu, hai vì khóc, nghĩ biết bộ dạng thật thảm hại.
Lâm cằm, cảm chẳng bao.
“Tao tìm cãi nhau đấy! Đau ch*t đi được.”
Cằm thấy dáng vẻ liền đầu.
“Mày, mày, cái gì? Người m/ắng đâu phải mày…”
Anh nhỏ dần.
“Đừng, đừng nữa, lần sau tự làm được chứ gì, thật hổ biết khóc, xui xẻo quá.”
Anh nhíu mày.
Khiến nhớ Ninh, biết từ khi đối diện ấy vậy.
Chẳng lẽ sai sao?
Vì thế người thân yêu người yêu đi, ngay cả việc kiểm soát được cảm xúc.
Nỗi lớn lao khiến nước trào dâng.
Tiếng ngày to.
Dù sao người phố đều rộn, đặc biệt khu phòng, hơn, chẳng ai dừng lại.
Lắm quay đôi lần.
Cuối cùng, người xuống, ngừng dỗ dành tôi.
Vì giờ đã giờ nghỉ trưa.
Người đông nghịt.
Cậu đại thiếu gia còn biết x/ấu nổi những ánh kia.
Cuối cùng, dẫn bãi đậu xe chiếc Porsche của ta, gi/ận dữ đưa latte nóng.
Còn đã mệt, trạng thái tĩnh lặng, latte nóng ngẩn ngơ.
Cửa kính phản chiếu khuôn lớp điểm nhem nhuốc khói.
May mà kỹ thuật và mỹ phẩm đều tốt, trông đỡ tưởng.
Còn đứng hút th/uốc.
“Khét quá.”
Tôi thờ thẫn nói.
Lâm há lẩm bẩm ch/ửi thề, vứt điếu th/uốc dập tắt.
“Gh/ét nhất loại người chán người.”
Nói xong, người nhặt mẩu th/uốc, vứt thùng rác rồi mới quay ngồi.
“Nói chứ?”
“Không muốn anh.”
Lâm …
Cuối cùng, hai ngồi trong xe biết lâu.
Anh chơi game suốt, ngồi chơi game.
Rốt cuộc, nổi.
“Mày đói à?”
Tôi gật đầu: “Tôi thật sự chán thế sao?”
Lâm nghiến răng: “… Đường phản xạ của thể dài nữa không?”
“Được rồi, sửa lớp điểm loang lổ đi, dẫn đi rư/ợu, xong coi qua đi.”
“Trai tốt tranh gái, hừ.”
Nói xong, đạp chiếc xe vút đi.
5
Nơi ngày nhà hàng, đêm quán bar.
Lâm vào, đã quản lý chào hỏi, trông rất thân thiết, dẫn thẳng chúng ghế sofa.
Rõ ràng gì, nhưng mười lăm phút, ăn đã dọn bàn.
“Bạn à?”
Tôi đã hồi phục đôi dựa sofa, gặm cánh gà hỏi.
“Tao đầu tư.”
Anh lả lướt, tu vài ngụm bia rồi mới lười biếng đáp.
… Người giàu thể tự thế giới riêng sao?
Tôi ngụm bia, thật.
Ánh dần tối đi, tỏa ra màu sắc, khiến gian trở nên ảo.
Tôi ăn ăn nói: AA đi.”
“Hừ, màu mè, đi ăn mà để con gái trả tiền? Ngán ch*t.”
“Vậy sao việc bắt Lisa làm?”
“Mày cái con… khụ khụ.”
Anh sờ cổ, thở dài sâu: “Tao muốn làm nhiếp ảnh gia, nhưng ông già bắt ty, đành chịu.”
“Ừ.”
Tôi gắp đũa thịt bò xào, chút cảm xúc.
Gân xanh trên trán nổi thoáng chốc, cuối cùng mất kiên nhẫn: “Đi đi rửa đi, bộ dạng gan của kìa.”
Nói xong, kéo thẳng nhà sinh.
Thật đấy.
Khi rửa xong ra, lại, bỗng “Cảm giác điểm, vẻ thương chút.”
Tôi vẫn lạnh: “Ừ.”
Rồi quay về vị trí tiếp tục ăn.
Anh thấy rót cho nữa, tự chạm ly.
“Được rồi, sau b/ắt n/ạt nữa, được chứ, chạm xong.”
Nói đoạn, hơi.
Trông đỡ khó hơn.
May lượng tốt, hai cứ mỗi người ly, cho khi sĩ sân bắt đầu hát.
Đến chọn bài, nghe giọng chính: “Mộc Mộc Triêu gửi tặng Đường Tâm Đản bài Bong Bóng Tỏ Tình!”
Lúc ánh chiếu tới.
Tôi ngẩn người theo, Ninh.
Anh ấy Đường Lâm dịu còn Đường Lâm nép lòng anh, cười ngọt ngào.
6
“Ơ? Sao thế?”
Lâm theo ánh sang, nheo mắt.
“Thằng đàn ông kia phải thằng trong ảnh chụp chung trên không?”
“Ch*t cắm sừng rồi Tiểu An!”
“Im đi!”
Tôi trừng ta, rư/ợu.
Anh thở phào “Thảo thế, hóa ra thất tình, thôi hạ đâu thiếu cỏ thơm, tiểu gia mai mốt giới thiệu cho tên cao phú soái!”
“Cút!”
Tôi đặt tâm trạng x/ấu đi.
“Không nữa, đi thôi, ngày mai để trên tôi.”
“Ch*t vô nhân tính thế! Tao từ đường phố đấy!”
“Tôi cần c/ứu? Đa sự.”
“Mày qua cầu à!”
Anh túm cánh bắt đầu giở ánh khí chất tuổi trẻ.
Đắc nhướn tôi.
Anh cái quái gì chứ ý, vô cớ.
“Anh ra!”
“Không buông!”
Tôi bực, quay người cố gỡ ta, má, gỡ hoài nổi, sức lực kinh khủng.
Đang giằng co, sau bỗng vang giọng Chỉ?”
Tôi đứng hình, định quay lại.
Kết quả dùng sức kéo mạnh, khiến đổ ụp lòng ta, đ/è sofa.
May mà chống tay, suýt hôn trúng.
Nhưng hơn, ngược nhếch mép cười nghịch ngợm công.
Trẻ con!
“An Chỉ! Mày ra ngay!”
Ngay sau đó, người túm vai, kéo bóp tận xươ/ng.
Tiếp theo, vẻ gi/ận dữ của Chỉ! Mày tiện không!”
7
“Hả?”
Tôi câu ch/ửi làm cho choáng váng, thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm.
Ở đây còn ai tiện ta?
“Ch*t ai cho phép ch/ửi bạn gái tao?”
Lâm đứng che ngay nhíu mày.