Có vẻ như ông ấy muốn ghi lại "khoảnh khắc vinh quang" của con gái mình và phát trực tiếp cho mọi người xem.
Đã vậy hiệu trưởng thân mến lại còn tốn công dựng sân khấu, vậy thì... tôi mượn luôn cái sân khấu này để diễn trọn vở kịch hay ho này thôi.
13.
Sự xuất hiện của hiệu trưởng đã c/ắt ngang cuộc đối thoại đầy ẩn ý giữa tôi và Lục Dực Ninh.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, kéo tôi về phía máy tính:
"Sắp 9 giờ rồi, chúng ta nhanh chọn máy đi thôi."
Tôi khẽ né tay cậu ta.
"Ừ."
Gần 9 giờ, thí sinh lần lượt vào phòng, những người đầu tiên chiếm máy nhìn nút tra c/ứu điểm mà toát mồ hôi hột, những người xếp hàng phía sau sốt ruột muốn tự tay bấm hộ.
Chẳng mấy chốc, tiếng reo hò liên tục vang lên trong phòng máy chật cứng.
"Trên 600 điểm?!! Mẹ ơi! Con trai mẹ có tương lai rồi! Vào được trường 211 rồi!"
"Trời! Chấm sai à? Sao môn Lý của tôi chỉ có 68 điểm?!"
...
"Đm..."
Thấy người khác đều đã có điểm mà trang của Chu Nhiên mãi không load được, cô ta suýt nữa buông lời tục tĩu.
Nhưng khi thấy hàng loạt ống kính chĩa về phía mình, cô ta đành nuốt lời vào trong.
Cuối cùng sau lần refresh thứ n, bảng điểm của cô ta hiện ra.
Đôi mắt Chu Nhiên tròn xoe từng chút một khi đọc bảng điểm:
"660! Cao hơn dự đoán 4 điểm!"
"Bố! Bố ơi! Con vào được Phúc Đán rồi!"
Cô ta nhảy cẫng lên sung sướng, ôm chầm lấy hiệu trưởng - mặt ông cũng đỏ bừng vì hưng phấn.
Khán giả xem livestream có lẽ đồng cảm với khoảnh khắc này, liên tục gửi lời chúc mừng:
"Chúc mừng em gái đỗ đạt, mở ra chương mới cuộc đời!"
"Ở vùng quê giáo dục còn khó khăn thế này mà đạt điểm cao thế, em xứng đáng tự hào! (giơ ngón cái)"
Chu Nhiên khóc thành tiếng vì vui sướng, vừa lau nước mắt vừa cảm ơn bình luận. Sau khi cúi chào lần nữa, ánh mắt cô ta bất ngờ đổ dồn về phía tôi.
Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng cô ta nở nụ cười đắc ý, sốt sắng giới thiệu với khán giả:
"Mọi người không biết đâu, trước đây hạng nhất trường tôi không phải tôi."
"Mà là bạn Kiều Vũ này."
Cô ta cố ý kéo dài giọng:
"Bạn ấy từng giữ vững ngôi vị nhất trường suốt một năm liền đó."
Bình luận lập tức hối thúc:
"Vậy nhanh cho bạn ấy tra điểm đi, xem trình độ hạng nhất thế nào!"
Thấy bình luận này, Chu Nhiên mừng thầm trong bụng nhưng vờ làm mặt buồn bã:
"Tiếc là... về sau bạn ấy mải mê yêu đương, thành tích tụt dốc, giờ 400 điểm còn khó!"
Bình luận lúc này cuồn cuộn chưa từng có, nhưng không phải chê bai mà là những lời tiếc nuối:
"Cháu ơi, lớn lên cháu sẽ hiểu vì tình cảm phù phiếm mà ảnh hưởng học tập ngớ ngẩn thế nào. Từng là hạng nhất mà, đáng tiếc quá."
"Đúng rồi, tôi hối h/ận vô cùng vì hồi trẻ không chịu học. Bạn bè đỗ đạt hết, chỉ mình tôi... Giá được làm lại, tôi nhất định sẽ cố hết sức!"
"Nhưng những chuyện này, phải trải qua mới hiểu. Em đừng buồn, cuộc đời cố gắng lúc nào cũng được, em mới 18 tuổi thôi! Vượt qua khó khăn này, em vẫn có thể bắt đầu lại!"
Những lời này rõ ràng không phải điều Chu Nhiên muốn nghe. Mặt cô ta tối sầm, gượng ép nở nụ cười rồi hối thúc tôi:
"Ừ. Lúc nào cũng chưa muộn."
"Vậy Kiều Vũ em tra điểm đi, cho mọi người xem sau kỳ thi, em sẽ bắt đầu từ đâu?"
Lục Dực Ninh bên cạnh đã tra xong điểm.
Đúng 400 điểm.
Cậu ta nhìn bàn tay tôi do dự trên chuột, không biết thật lòng hay giả vờ an ủi:
"Kiều Vũ, đừng sợ."
"Điểm em luôn cao hơn anh vài điểm. Anh được 400 rồi, em chắc chắn trên 400! Chúng ta cùng đăng ký cao đẳng ở Thượng Hải nhé! Sau này vẫn ở bên nhau!"
Ồ.
Đến cả cao đẳng cũng muốn tôi theo sang Thượng Hải, đây là muốn tôi không thoát khỏi sự nhục mạ của tình địch suốt bốn năm đại học sao?
Hai người này đúng là đ/ộc á/c thật.
Dưới ánh mắt đầy ý đồ của Chu Nhiên, tất cả camera đồng loạt chĩa về phía tôi.
Ánh mắt mọi người, cùng hơn 50.000 khán giả livestream dồn về màn hình tra điểm của tôi.
"Kiều Vũ nhanh lên, mọi người đợi hết cả rồi!"
Chu Nhiên lại sốt ruột thúc giục.
Tôi mỉm cười:
"Được thôi."
Rồi đưa tay cầm lấy chuột.
14.
"Kiều Vũ đừng buồn, cao đẳng cũng tốt mà. Tuy chất lượng giáo viên kém nhưng học phí cao! Tuy khó xin việc nhưng môi trường cũng tệ! Em..."
Ngay lập tức, màn hình refresh, nụ cười đắc ý của Chu Nhiên đóng băng.
Cô ta hét lên:
"Cái gì đây! Không thể nào!"
"Bố! Bố gọi quản lý mạng đến ngay! Hệ thống lỗi rồi! Mau lên!"
Nhưng lúc này không ai quan tâm đến cơn đi/ên của cô ta. Khi dòng chữ đen hiện lên giữa màn hình trống trơn điểm số, bình luận như ngưng đọng một giây rồi cuồn cuộn như đi/ên:
"Trời! Không lộn chứ? Điểm trống! Top 50 toàn tỉnh! Thí sinh bị che điểm! Không phải định vào cao đẳng sao? Cái gì thế này!"
"May mà vào đúng livestream, tôi sắp được chứng kiến tân khoa ra đời sao!"
"Bạn kia ảo tưởng rồi, dù top 50 đã giỏi nhưng trạng nguyên cơ đấy! Cả tỉnh một người! Tỉ lệ quá thấp..."
Ngay lúc đó, điện thoại tôi nhận tin nhắn:
"Chào Kiều Vũ, tôi là thầy Lý - trưởng nhóm tuyển sinh Bắc Đại tỉnh W. Chúc mừng em đạt thành tích xuất sắc! Chúng tôi sẽ đến lúc 2h chiều..."
Bình luận lại đóng băng hai giây.
"Trời! Thanh Bắc đã liên hệ rồi! Tốc độ này là trạng nguyên! Chắc chắn là trạng nguyên!"