Nhưng chính sự trốn tránh, im lặng dung túng của hắn đã tạo nên bi kịch này.

Là chủ gia đình, rõ ràng hắn có thể ngăn chặn tất cả.

Vậy mà lúc nào cũng nhắc đến lợi ích gia tộc với cái đại cục rá/ch nát, bắt chị gái hi sinh hôn nhân.

Loại người như hắn đáng gh/ét nhất.

Nhìn chị gái ngạt thở trong h/ận th/ù, tim tôi quặn đ/au.

"Vậy ra chị đứng đằng sau tất cả? Chẳng có tin nhắn nào của mẹ, đúng không? Chính chị đã gửi!"

Chị gái cười đắc ý, lấy ra chiếc điện thoại của mẹ:

"Đúng! Lúc ch/ôn mẹ, chị đã lén lấy điện thoại."

"Chị điều khiển điện thoại của thím, xóa hết tin nhắn, chia rẽ bọn chúng dễ như trở bàn tay. Mấy con thú kia là chó sói chị nuôi, nhưng đôi khi chúng cũng không nghe lời, suýt làm hại em. May mà em không sao."

"Giờ đã báo được th/ù, em cũng có toàn bộ nhà cửa và tiền bạc của họ Lâm, chị không còn gì hối tiếc nữa. Chị sẽ đi tự thú."

Hóa ra là vậy!

Chị gái xoa đầu tôi đầy mãn nguyện: "Xe tới rồi, lên xe đi! Chị có xe điện, đạp thẳng đến đồn cảnh sát tự thú là được."

Bên đường, chiếc xe điện đang đợi.

Chị gái lên xe, vẫy tay chào tôi. Trên tay phải vẫn còn vết thương, nhưng chị vặn ga mạnh mẽ, rời đi thật phóng khoáng.

Tôi khóc không kiềm chế được nữa, nước mắt nhòe đi, không nhìn rõ bóng chị.

Trong tầm mắt mờ ảo, người chị dường như mọc lên một lớp lông.

Sợ mình nhìn lầm, tôi vội lau nước mắt, định nhìn kỹ lại.

Đột nhiên, một tờ giấy bay phấp phới vào mặt.

Tôi gỡ tờ giấy xuống.

Đó là một thông báo.

"23 giờ ngày 3 tháng 4 năm 2025, một vụ t/ai n/ạn xảy ra tại đoạn đường XX do đuổi bắt, khiến cô gái họ Lâm 20 tuổi cùng bố mẹ chồng và người chồng thiểu năng t/ử vo/ng. Thông tin lan truyền trên mạng về việc cô trốn hôn bị bố mẹ chồng và chồng đuổi theo là chính x/á/c. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra làm rõ."

Trong rừng, làn gió thổi xào xạc qua tán lá, tiếng cú kêu vang. Mùi tử khí th/ối r/ữa bắt đầu lan tỏa.

Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ lừ sáng rực.

Tôi toàn thân lạnh buốt như đang dầm mình trong nước đ/á.

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
7 Miên Miên Chương 12
9 Không chỉ là anh Chương 17
12 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm