Họ tưởng tôi là người gọi cảnh sát, ba người cậu ngồi không yên, đứng dậy nói: "Đây là chuyện riêng nhà họ, để họ tự giải quyết đi."

Cả bọn cùng bước ra cửa.

Mẹ Tiền Quân không cam tâm: "Tao không đi! Đây là nhà con trai tao, tao muốn ở bao lâu tùy thích!"

Hai ông bà già cũng ngồi lì: "Đây là nhà cháu ngoại chúng tao, chúng tao ở cả đời cũng được!"

Tôi hít sâu, nắm lấy chiếc bát ném về phía mẹ chồng: "Long Tiểu Anh! Mày tưởng tao nể mày lắm hả?"

Chiếc bát vụt qua đầu bà ta, khiến bà hét thất thanh.

Tôi ném tiếp chiếc bát thứ hai: "Chưa chịu cút hả? Tao đ/ập ch*t mày bây giờ!"

Mẹ chồng hoảng h/ồn chạy vụt ra ngoài.

Ra đến cổng, bà còn thò đầu vào gào: "Con trai! Vợ mày đi/ên rồi, nó muốn gi*t tao mà mày không thèm quản sao?"

Tiền Quân lạnh lùng đáp: "Xin lỗi mẹ, lúc cưới con đã nói rồi - cô ấy cứ sống thật với bản thân. Chỉ cần mẹ không trêu ngươi, cô ấy đâu có vô cớ nổi đi/ên!"

Đêm tân hôn, anh từng nói: "Trần Nhu, sau này em cứ là chính mình, nếu làm mất lòng ai, anh sẽ xin lỗi thay."

Lúc ấy tôi chưa hiểu ý nghĩa. Giờ thì rõ rồi.

12

Sau khi bố chồng mất, Tiền Quân vốn không yên tâm để mẹ ở quê một mình, thường xuyên về thăm.

Nhưng khi dọn phòng, anh vô tình phát hiện chồng tập giấy cam kết dày cộp của bố chồng.

Đều là những lá thư ông viết cho vợ thời Tiền Quân đi học xa nhà.

Trong đó, giọng điệu bố chồng vô cùng hèn mọn.

Ông cam kết nghe lời vợ. Vợ bảo đông không dám đi tây. Vợ bảo quỳ không dám đứng.

Hứa không cãi lời vợ, nộp hết tiền lương cho vợ giữ...

Tiền Quân đ/au lòng chất vấn mẹ, hai mẹ con cãi nhau dữ dội.

Mẹ anh định dùng chiêu cũ, gọi họ hàng đến dạy dỗ con trai.

Tiền Quân quát: "Đừng hòng dùng ông bà ngoại và mấy người cậu áp chế tôi! Họ dám nửa lời, tôi đuổi cổ hết, đoạn tuyệt với mẹ luôn!"

Bố mất rồi, mẹ chồng biết Tiền Quân là chỗ dựa duy nhất, không dám chọc gi/ận.

Bởi tuổi già còn trông cậy anh phụng dưỡng.

Mấy năm nay bà ta im hơi lặng tiếng, giả vờ hiền từ, ngày nào cũng gọi điện hỏi han.

Cũng vì thế, Tiền Quân mềm lòng đưa mẹ đi du lịch dịp 1/5, nào ngờ mang vạ vào thân.

Lúc này, bị đám người này quấy rối, tôi chỉ muốn đi/ên lên.

Câu nói của Tiền Quân đã rõ: Tôi muốn làm gì tùy ý, không cần nể mặt bất cứ ai, kể cả mẹ anh.

Bởi xin lỗi đã có anh lo.

Tôi cầm thêm hai chiếc bát, trừng mắt nhìn hai lão già lấy tuổi ăn hiếp trẻ.

Càng già càng sợ ch*t.

Miệng thì nói "Sống mấy chục năm, ch*t cũng đáng", nhưng thấy ánh mắt sát khí của tôi, họ h/ồn xiêu phách lạc.

13

Nhìn cách tôi ném bát lúc nãy đủ thần thái, động tác lại nhanh.

Lần trước không trúng, nhưng biết đâu lần này đích đáo?

Hai lão dìu nhau chạy, miệng la: "Cả, Hai, Ba... đợi tụi tao!"

Cậu cả cậu hai vội vào đỡ họ đi.

Cánh cửa đóng sầm.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Tiền Quân nhìn tôi: "Còn gi/ận không?"

Tôi lắc đầu: "Xả hết rồi."

Đập vỡ hai cái bát, đuổi cả lũ đi, cơn gi/ận trong lòng cũng tan biến.

Anh nói: "Em nghỉ đi, anh sẽ dọn."

Tôi không trách anh không đuổi thẳng tay nhà họ Long.

Tính anh vốn hiền lành, chính trực.

Tôi yêu anh cũng vì sự điềm tĩnh ấy. Tôi vốn nóng nảy.

Hai người nóng tính lấy nhau, chắc suốt ngày đ/á/nh nhau.

Tính cách anh giúp tôi dịu đi phần nào b/ạo l/ực.

Mấy năm chung sống, đôi khi xích mích nhỏ, anh luôn xoa dịu tôi.

Bùng n/ổ hôm nay cũng là do anh dung túng.

Đổi lại người đàn ông khác, sợ tôi làm mất lòng mẹ và họ hàng, ắt sẽ bắt tôi nhẫn nhịn.

Tiền Quân không trách tôi vô lễ, tôi cũng không trách anh không ra mặt.

Những người đó cùng huyết thống, là bề trên, anh khó xử lý quá tay.

Vợ chồng cần thông cảm cho nhau.

Tôi nói: "Đổi mật khẩu đi."

Không muốn mẹ chồng tùy tiện dẫn người vào nhà nữa.

Tiền Quân gật đầu: "Ừ."

Anh lập tức đổi mã.

Nhưng chuyện chưa kết thúc.

Từ mâu thuẫn hai mẹ con, giờ thành xung đột giữa tôi và cả họ Long.

Họ đều muốn ép Tiền Quân ly hôn.

Nhưng vì chuyện của bố chồng, anh ôm h/ận với họ.

Họ biết Tiền Quân không nghe lời, nhưng vẫn không bỏ ý định chia rẽ chúng tôi.

14

Một hôm, bác cả gọi cho Tiền Quân: "Nghe nói vợ cháu suýt hại ch*t mẹ ruột, có đúng không?"

Tiền Quân đáp: "Làm gì có chuyện đó."

Bác nói: "Cả vùng đồn ầm lên, bảo Trần Nhu bất hiếu, mưu hại mẹ chồng, định chiếm tài sản. Cháu phải về giải thích rõ ràng."

Bố chồng chỉ có hai anh em. Nay bác cả là trưởng bối thân nhất.

Chúng tôi quyết định cùng về quê dẹp chuyện.

Đúng hẹn, chúng tôi tới nhà bác.

Nhà bác ở nông thôn.

Đất đai của bố chồng đều giao cho bác canh tác.

Không ngờ phòng khách chật cứng người.

Họ Tiền là đại tộc, bố chồng có nhiều anh em họ, trong đó có trưởng thôn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm