Mẹ cảm thán vô cùng, mở miệng là kể về những chuyện phóng túng thời trẻ của cụ cố. Từ lời kể của mẹ, tôi liên tưởng đến cảnh em trai hống hách giũ tấm vải đen, nhếch mép với mẹ: "X/ấu lắm, không chịu đâu!"
"Phụt!!!" Một ngụm canh chưa kịp nuốt đã bị tôi cười sặc ra ngoài.
7
Bà nội đã hoàn toàn ngoan ngoãn, hay nói cách khác là bà không dám gây phiền phức cho tôi nữa. Đã hơn ba tháng kể từ sự cố con cua hôm đó, từ đó trở đi bà đối xử với tôi và em trai như nhau. Thấy bà có vẻ hối cải, mẹ cũng không cố chấp bắt bố đuổi bà về quê nữa.
"Thôi, người già cả rồi, mẹ cố chấp với bà cũng chẳng để làm gì."
Khi vừa ăn vặt vừa xem phim, mẹ nói với tôi:
"Nhưng Kỳ Kỳ này, nếu bà nội lén lút trêu chọc con, nhất định đừng sợ nhé. Mẹ và bố sẽ không bao giờ thiên vị ai, ai sai người ấy phải xin lỗi."
Tôi gật đầu lia lịa.
Kỳ nghỉ hè bố mẹ bận rộn hơn, em trai thấy ở nhà chán nên hăm hở thu xếp đồ đạc đi dự trại hè với bạn ngày đầu tiên. Từ đó trong nhà chỉ còn tôi và bà nội.
Ban đầu tôi rất căng thẳng, ngại ngùng khi ở cùng bà. Nhưng theo thời gian, tôi phát hiện bà cũng là người già thú vị. Bà làm việc gì cũng nhanh nhẹn, hôm nay dọn dẹp là không trì hoãn đến mai. Tôi thích tính cách quyết đoán này của bà.
Dần dần chúng tôi trò chuyện nhiều hơn.
"Kỳ Kỳ đi bóc vỏ đậu giúp bà."
Trước bữa tối, bà gọi tôi: "Hôm nay bố mẹ bảo tăng ca không về, hai bà cháu ăn đơn giản thôi nhé!"
"Vâng ạ!"
Tôi từ phòng bước ra, rửa tay ngồi vào bàn bắt đầu bóc đậu. Lần đầu tiên thấy món này, tôi bóc từng chiếc cẩn thận sợ vỡ hạt.
Bà ra xem tốc độ của tôi, lẩm bẩm chê "rùa bò" rồi quay vào bếp. Mãi đến khi bà nấu xong, tôi mới bóc xong bát đậu. Thấy ánh mắt bất lực của bà, tôi cười ngượng rồi chạy đi rửa tay làm bài tập hè.
Không hiểu do tâm lý hay gì, tôi cứ cảm giác lông tơ từ vỏ đậu vương trên tay, gãi suốt. Bà thấy vậy hỏi han, tôi bảo không quen cảm giác đó. Bà cười m/ắng yêu: "Bệ/nh quý tộc!".
Đến tối, tay vẫn ngứa không ngừng, da trầy xước vẫn rát bỏng. Tôi gõ cửa phòng bà xin đi viện. Bà gạt đi: "Ngứa tí mà ra viện? Đun nước ngâm tay là khỏi!". Tôi nài nỉ: "Bà ơi khó chịu lắm". Bà quả quyết: "Ngày xưa ghẻ chân toàn chữa thế, khỏi ngay!".
Tôi đành đun nước sôi ngâm tay. Nước nóng làm xót cả vết xước. Tôi rơm rớm hỏi: "Ngâm bao lâu ạ?". Bà đáp: "Hết ngứa thì thôi".
8
Đổi ba chậu nước mới đỡ ngứa, nhưng đêm nằm giường bỗng thấy khó thở dữ dội. Tôi há hốc mồm thở gấp, mắt mờ vì thiếu oxy. Vịn tường bò đến phòng bà, khóc lóc: "Bà ơi... cháu không thở được...".
Gõ cửa liên hồi, giọng nghẹn ngào. Bà mở cửa cáu kỉnh: "Lại ngứa nữa à?" Thấy tôi mếu máo, bà sờ trán: "Sốt rồi! Bà pha bản lam căn cho uống, toát mồ hôi là khỏi".
Tôi gào khóc: "Vào viện đi! Cháu mệt lắm!". Bà quát: "Khéo đòi sang chảnh! Đi viện tốn tiền lắm! Có mỗi bóc đậu mà sốt!"
Tôi cảm thấy sắp ch*t, kéo tay bà nức nở. Bà kéo tôi ra ghế sofa, lục tủ tìm th/uốc. Không thấy, bà chuyển sang nấu nước tỏi. Tôi vật vã như củi khô trong lửa, lén vào phòng bà tìm điện thoại gọi bố mẹ. Bà phát hiện, lôi tôi ra ép uống nước tỏi. Tôi gào thét: "Con không uống! Đưa con đến bố mẹ! Vào viện ngay!".