Không còn một mảnh giáp

Chương 2

19/06/2025 12:17

Bên trái ngồi Triều và trai Phàm. dạy tại đại học, ban đâu, tối nhà. ấy tôi, đôi sáng lên nở nụ cười.

Phu họ ngồi với đôi đỏ vẻ mặt đ/au vừa khóc xong.

Ông gật đầu nhẹ với tôi, giọng ôn tồn:

- ngồi đi.

Tôi ngồi xuống. Trong khí ngột ngạt, ông trầm giọng:

- Ngày xưa ta đến Thành manh áo, nay cơ nghiệp nhờ vào đâu?

- Sống đàng hoàng, việc trọng!

- là gia phong họ Lục! Là củ ta dặn đi dặn với từng người!

Ông quay quát họ Lục:

- nay chỗ đông người, sao bà dám đối xử với Hương thế? Bà oai trưởng nhưng Hương bị thiên hạ chê bé còn tiếp xúc với ngoài thế nào?

Ông là chủ tuyệt đối trong nhà. nổi gi/ận, nhưng đã quát tháo, tất đều run sợ.

Phu họ hết vẻ kiêu ngạo thường ngày, lí nhí:

- chỉ nhất thời nóng gi/ận thôi, đâu thật muốn bé lau dọn. Ai ngờ nó tức ngồi xuống!

- Lỗ mãng! đ/ập bàn Năm xưa nếu ông nội Hương cưu mang ta Thành, dẫn ta vào nghề, các nay? Phạm lỗi là ph/ạt, kể bà!

Phu họ r/ẩy, khóc thành tiếng.

Gia tộc họ khởi nghiệp thực phẩm chức đông Trong tầng vẫn còn giữ nguyên bộ dụng cụ nghiền th/uốc xưa. Mỗi ai phạm lỗi đều bị nghiền th/uốc vài tiếng, mỏi đến mức sau cầm nổi bát.

Ông gọi đây là 'bài học quên cội ng/uồn'.

Lục Triều dựa vào sofa lên tiếng:

- Thưa bố, Hương cũng Mẹ đã lớn tuổi bỏ cho.

Ông mặt lạnh:

- Không được!

Phu họ thều thào:

- Chiều nay còn biểu trại trẻ mồ Tay mỏi đ/á/nh đàn sao được? tham gia hoạt cũng là vì cho công ty mà!

Ông mím môi im lặng.

- ạ.

Lục cũng lên tiếng.

Tôi im thin thít, vào đầu gối khép ch/ặt.

Quả nhiên, ông đổi giọng:

- Phá lệ là được.

- hay là... chịu mẹ nhé?

Ông tốn quay tôi.

4

- Bố!

Lục phắt dậy:

- Sao ạ? Sao chị chịu thay?

Ông thở dài:

- Ta đã thề phá vỡ gia quy. Triều mai tiếp khách golf. nào cũng nghiệm. Chỉ còn là đàn thế. Con thế nào?

Tôi từ ngẩng đầu, mỉm dịu dàng:

- Vâng ạ.

Ông gật đầu lòng:

- Con là đứa trẻ biết điều. Ngày trước ta lầm con.

...

Tôi đang nghiền th/uốc mình dưới tầng xuất hiện, bưng bát mì nghi ngút khói.

Tôi với anh:

- vẫn chưa nghỉ à?

Anh đáp, bát mì lên bàn, cầm lấy cầm máy nghiền đẩy mạnh. hình biết gì.

Gương mặt tuấn tú phủ lớp bực bội. Một lúc sau, trầm giọng:

- Chị đúng là tượng Sao biết gi/ận là gì? Chị cứ ai ép chị?

- đi đi, biết với lấy cầm.

Anh buông, càng đẩy mạnh. sốt ruột:

- Đây giúp mà hại em! quên lần trước rồi à? Vì giúp bị phát hiện, bị thêm lần!

Giọng lại. dừng thào:

- Chị dâu, trước chọn chị dâu, chỉ vì còn nhỏ nên cưới chị. Nếu không...

Ánh chằm Mặt đỏ bừng, vội vàng:

- lạ vậy? Đi nhanh đi kẻo khác thấy.

Anh thở dài:

- gia nay chị ăn ít lắm. Bát mì tự nấu, chị nhớ ăn đi.

Nói rồi quay đi hút.

5

Ba tiếng sau.

Khi đ/au nhức khắp trở phòng, phát hiện Triều đang nằm trần truồng trên tôi.

Chúng đã ngủ riêng năm.

Lục Triều mắc rối lo/ạn dương, cần th/ích qu/an h/ệ. việc khó năm trước, vào nữa.

Lúc này.

Ng/ực phập phồng, thở gấp hẹp.

- Lại đây.

Tôi cắn môi, chậm rãi đến giường.

- nay châm c/ứu được, cầm nổi kim.

Tôi bàn r/ẩy. Nếu còn chút giá trị với anh, đó là nhờ châm c/ứu.

Căn bệ/nh nhiều năm khiến thường kiểm soát thân dứt, lực. Mỗi lần phát tác, nhờ châm c/ứu phục.

Là cháu gái danh y, học lỏm vài phương pháp hơn ngoài.

Nghe nói, mặt Triều tối sầm.

Rõ ràng lúc bệ/nh tình đang hạ anh.

Nằm đó, tình cảnh thảm hại.

hợp đầu tiên.

- Đúng lúc gây chuyện!

Anh gầm gừ, đôi đỏ tôi:

- Em tự xử lý đi.

Tôi im, lắp bắp:

- Bác sĩ tiền viện phí đóng gấp.

Giọng bỗng lạnh băng:

- lúc sao?

Tôi nói:

- Cả gặp anh. Bác sĩ bảo nay đóng, mai ngừng th/uốc. biết đấy, th/uốc ngưng.

Lục Triều vài giây, khịt mũi bấm thoại lệnh ngắn gọn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm