Không còn một mảnh giáp

Chương 2

19/06/2025 12:17

Bên trái ngồi Lục Dĩ Triều và em trai Lục Nhất Phàm. Lục Nhất Phàm giảng dạy tại đại học, ban ngày không thấy đâu, tối mới về nhà. Anh ấy nhìn thấy tôi, đôi mắt sáng lên nở một nụ cười.

Phu nhân họ Lục ngồi bên phải với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt đ/au khổ như vừa khóc xong.

Ông Lục Chính gật đầu nhẹ với tôi, giọng ôn tồn:

- Tố Hương, con ngồi xuống đi.

Tôi theo lời ngồi xuống. Trong không khí ngột ngạt, ông Lục Chính trầm giọng:

- Ngày xưa ta đến Sương Thành không manh áo, nay có được cơ nghiệp này nhờ vào đâu?

- Sống đàng hoàng, làm việc thận trọng!

- Đấy là gia phong họ Lục! Là quy củ ta dặn đi dặn lại với từng người!

Ông quay sang quát Phu nhân họ Lục:

- Hôm nay ở chỗ đông người, sao bà dám đối xử với Tố Hương như thế? Bà có thể ra oai trưởng bối, nhưng để Tố Hương bị thiên hạ chê cười sao? Sau này con bé còn tiếp xúc với người ngoài thế nào?

Ông Lục Chính là chủ nhân tuyệt đối trong nhà. Ít khi nổi gi/ận, nhưng một khi đã quát tháo, tất cả đều run sợ.

Phu nhân họ Lục mất hết vẻ kiêu ngạo thường ngày, lí nhí:

- Tôi chỉ nhất thời nóng gi/ận thôi, đâu có thật sự muốn con bé lau dọn. Ai ngờ nó lập tức ngồi xổm xuống!

- Lỗ mãng! - Ông Lục Chính đ/ập bàn - Năm xưa nếu không có ông nội Tố Hương cưu mang ta ở Sương Thành, dẫn ta vào nghề, các người làm gì có ngày nay? Phạm lỗi là phải ph/ạt, kể cả bà!

Phu nhân họ Lục r/un r/ẩy, nghẹn ngọc khóc thành tiếng.

Gia tộc họ Lục khởi nghiệp từ thực phẩm chức năng đông dược. Trong tầng hầm vẫn còn giữ nguyên bộ dụng cụ nghiền th/uốc xưa. Mỗi khi ai phạm lỗi đều bị ph/ạt nghiền th/uốc vài tiếng, tay mỏi đến mức hôm sau không cầm nổi bát.

Ông Lục Chính gọi đây là 'bài học không quên cội ng/uồn'.

Lục Dĩ Triều dựa vào sofa lên tiếng:

- Thưa bố, Tố Hương cũng không để bụng. Mẹ đã lớn tuổi rồi, xin bố bỏ qua cho.

Ông Lục Chính mặt lạnh:

- Không được!

Phu nhân họ Lục thều thào:

- Chiều nay tôi còn phải biểu diễn piano ở trại trẻ mồ côi. Tay mỏi thì đ/á/nh đàn sao được? Tôi tham gia hoạt động này cũng là vì từ thiện cho công ty mà!

Ông Lục Chính mím môi im lặng.

- Thôi bố ạ.

Lục Nhất Phàm cũng lên tiếng.

Tôi im thin thít, mắt dán vào đầu gối khép ch/ặt.

Quả nhiên, ông Lục Chính đổi giọng:

- Phá lệ là không được.

- Tố Hương, hay là... con chịu ph/ạt thay mẹ chồng nhé?

Ông từ tốn quay sang nhìn tôi.

4

- Bố!

Lục Nhất Phàm đứng phắt dậy:

- Sao được ạ? Sao lại để chị dâu chịu ph/ạt thay?

Ông Lục Chính thở dài:

- Ta đã thề không phá vỡ gia quy. Dĩ Triều mai phải tiếp khách chơi golf. Nhất Phàm ngày nào cũng làm thí nghiệm. Chỉ còn con là đàn em có thể thay thế. Con thấy thế nào?

Tôi từ từ ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng:

- Vâng ạ.

Ông Lục Chính gật đầu hài lòng:

- Con quả là đứa trẻ biết điều. Ngày trước ta không nhìn lầm con.

...

Tôi đang nghiền th/uốc một mình dưới tầng hầm thì Lục Nhất Phàm xuất hiện, tay bưng bát mì nghi ngút khói.

Tôi cười với anh:

- Nhất Phàm vẫn chưa nghỉ à?

Anh không đáp, đặt bát mì lên bàn, cầm lấy tay cầm máy nghiền đẩy mạnh. Tôi đứng hình không biết làm gì.

Gương mặt tuấn tú của anh phủ một lớp bực bội. Một lúc sau, anh trầm giọng:

- Chị đúng là tượng bùn sao? Sao có người lại không biết gi/ận là gì? Chị cứ nói không muốn, ai ép được chị?

- Nhất Phàm đi đi, bố biết lại không vui. - Tôi với lấy tay cầm.

Anh không buông, càng đẩy mạnh. Tôi sốt ruột:

- Đây không phải giúp em mà hại em! Anh quên lần trước rồi à? Vì anh giúp em bị bố phát hiện, em bị ph/ạt thêm hai lần!

Giọng tôi nghẹn lại. Lục Nhất Phàm dừng tay thì thào:

- Chị dâu, ngày trước bố chọn chị làm dâu, chỉ vì em còn nhỏ nên mới để anh cả cưới chị. Nếu không...

Ánh mắt anh chằm chằm nhìn tôi. Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng:

- Anh nói gì lạ vậy? Đi nhanh đi kẻo người khác thấy.

Anh thở dài:

- Quản gia nói hôm nay chị ăn ít lắm. Bát mì này em tự nấu, chị nhớ ăn đi.

Nói rồi anh quay đi mất hút.

5

Ba tiếng sau.

Khi tôi đ/au nhức khắp người trở về phòng, phát hiện Lục Dĩ Triều đang nằm trần truồng trên giường tôi.

Chúng tôi đã ngủ riêng hai năm.

Lục Dĩ Triều mắc chứng rối lo/ạn cương dương, cần kí/ch th/ích mạnh mới có thể qu/an h/ệ. Sau sự việc khó nói hai năm trước, anh không động vào tôi nữa.

Lúc này.

Ng/ực anh phập phồng, thở gấp nhìn tôi qua mí mắt hẹp.

- Lại đây.

Tôi cắn môi, chậm rãi đến bên giường.

- Hôm nay em không châm c/ứu được, tay không cầm nổi kim.

Tôi giơ bàn tay r/un r/ẩy. Nếu nói tôi còn có chút giá trị với anh, đó là nhờ tài châm c/ứu.

Căn bệ/nh nhiều năm khiến anh thường mất kiểm soát thân thể - khi thì cương cứng không dứt, khi thì bất lực. Mỗi lần phát tác, phải nhờ châm c/ứu mới hồi phục.

Là cháu gái danh y, tôi học lỏm được vài phương pháp tốt hơn người ngoài.

Nghe tôi nói, mặt Lục Dĩ Triều tối sầm.

Rõ ràng lúc này bệ/nh tình đang hành hạ anh.

Nằm đó, tình cảnh thảm hại.

Là trường hợp đầu tiên.

- Đúng lúc gây chuyện!

Anh gầm gừ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi:

- Em tự tay xử lý đi.

Tôi đứng im, lắp bắp:

- Bác sĩ nói... tiền viện phí của anh em phải đóng gấp.

Giọng anh bỗng lạnh băng:

- Phải nói lúc này sao?

Tôi khẽ nói:

- Cả ngày không gặp được anh. Bác sĩ bảo hôm nay không đóng, mai sẽ ngừng th/uốc. Anh biết đấy, th/uốc của anh em không thể ngưng.

Lục Dĩ Triều nhìn tôi vài giây, khịt mũi bấm điện thoại ra lệnh ngắn gọn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm