Nữ Phụ Độc Ác Hai Tuổi Rưỡi

Chương 2

11/06/2025 09:39

“Chị i~ chị ăn bánh bao thỏ nè~”

Tôi: “?”

Ber, tiếng phổ thông của tôi tệ thế cơ à!!!

Đang nghẹn đờ ng/ực vì tức thì nghe tiểu đoàn tử hỏi ân cần:

“Hệ thống cũng muốn ăn hông?”

Tôi thở dài.

“Không ăn.”

3

“Niệm Niệm, Đường Đường, lại ăn cơm đi.”

Mẹ tiểu đoàn tử gọi.

Bố mẹ đặt tiểu đoàn tử vào ghế ăn dặm xong liền mặc kệ bé.

Quay sang gắp đồ cho Khổng Niệm, xót xa dặn dò:

“Niệm Niệm g/ầy quá, ăn nhiều vào.”

Tiểu đoàn tử bám vào yếm ăn đợi chờ, nước dãi sắp chảy.

Tôi tranh thủ tẩy n/ão:

“Thấy chưa thấy chưa?

“Cô ta đến để cư/ớp bố mẹ của bé đó!

“Trước đây mẹ toàn gắp đồ ngon cho bé trước, giờ thì?Ưu tiên cho chị rồi!”

“Vì chị g/ầy quá mà!”

Tiểu đoàn tử ngây ngô:

“Đồ của Đường Đường cũng cho chị ăn nữa!”

Nói xong, bé ôm bình sữa vươn người về phía nữ chính.

“Chị uống neinei.”

Khổng Niệm mỉm cười xoa má bầu bĩnh của bé:

“Cảm ơn em, chị không uống đâu.”

“Con ngoan quá.”

Mẹ tiểu đoàn tử cũng xoa đầu khen.

Tiểu đoàn tử nhoẻn miệng cười hớn hở, cả nhà đầm ấm.

Chỉ mình tôi mệt nhoài.

Cốt truyện lệch đường rồi.

Cứ thế này tôi sẽ bị giáng cấp mất.

Suy nghĩ lát, tôi quyết định ra tay cứng rắn. Khi tiểu đoàn tử trèo lên giường ngủ, tôi nghiêm khắc thông báo:

“Host, do em nhiều lần làm lệch nhiệm vụ, phải nhận ph/ạt.”

Lời chưa dứt, tiểu đoàn tử đột nhiên lao vào vòng sáng do tôi hiện ra.

Cục cưng mềm mềm, ấm nóng, thoang thoảng mùi sữa.

Cảm giác lạ lùng khiến tôi đờ người, giọng cứng đờ:

“Em... em làm gì thế?”

Tiểu đoàn tử cọ cọ vào vòng sáng, bỗng cười tít mắt lộ răng sữa, hai má phúng phính rung rung.

Tôi cảnh giác tột độ.

Ý gì đây??

Làm nũng hả??

Tưởng thế là trốn ph/ạt được à??

Hừ, loài người xảo quyệt.

Ta là hệ thống đại lão tinh thông, từng gặp đủ hạng người. Mánh khóe tầm thường...

“Chị hệ thống~”

“...Em gọi ta gì??”

Giọng sữa thơm:

“Chị i~

Giọng chị hệ thống đẹp quá, chắc chị xinh lắm~ Đường Đường thích chị xinh gái~”

Tôi:

“Ờ...”

Giọng sữa tiếp tục:

“Chị hệ thống, kể chuyện cho em nghe đi~”

“?”

Tôi tỉnh táo trở lại.

Hừ.

Loài người được đằng chân lân đằng đầu!

Dám đòi hỏi vô lý với đại nhân hệ thống!

Tôi gi/ận dữ nhìn bé.

Tiểu ng/u ngốc không nhận ra lửa gi/ận, vẫn giơ ngón tay ngắn tủn đòi:

“Em muốn nghe Bạch Tuyết Công Chúa~”

Tôi trừng mắt, định cự tuyệt nhưng chương trình tự động chạy lệch, miễn cưỡng mở database, giọng gắt gỏng:

“Ngày xửa ngày xưa, có nàng công chúa da trắng như tuyết...”

...

Kể xong, tiểu đoàn tử đã ngủ say, bụng tròn lên xuống, khóe miệng vẫn dính nụ cười.

Lần đầu trong sự nghiệp, tôi thấy bất lực đến thế.

“Không sao.”

Tôi tự động viên:

“Nam chính xuất hiện sẽ ổn thôi.”

Sự xuất hiện của nam chính sẽ khiến nữ phụ hóa đen.

Thấy nam chính yêu thương nữ chính mà hắt hủi mình, bé sẽ gh/en t/uông đi/ên cuồ/ng, lúc đó sẽ nghe lời ta mà trở thành á/c nữ đúng chuẩn.

Kịch bản lệch lạc sẽ trở lại quỹ đạo...

Nghĩ vậy, tôi tràn đầy hy vọng, mong ngóng nam chính xuất hiện.

4

Hôm đó, host 2.5 tuổi đang chơi máy thổi bong bóng trong vườn, chân ngắn mũm mĩm đuổi theo bong bóng sặc sỡ.

“Host, đừng ham chơi.”

Tôi nghiêm khắc nhắc:

“Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành chưa?

“Hôm nay phải nói 3 câu khó nghe với chị, nhớ không?”

Tiểu đoàn tử không vui, chu môi:

“Nhưng chị tốt với Đường Đường...”

“Đó chính là vấn đề!”

Tôi suýt hét:

“Nàng ấy là nữ chính, em là á/c nữ phụ!Hai người nên cừu địch!”

Đột nhiên “ầm” vang từ vườn bên.

Tiểu đoàn tử gi/ật mình, đ/á/nh rơi máy thổi bong bóng.

Bé chui qua khe hàng rào.

Thấy cậu bé khoảng 7-8 tuổi ngã dưới đất, hai nạng gỗ văng ra.

Tôi mừng rỡ - đây là nam chính Kỳ Ngôn!

Kỳ Ngôn 8 tuổi, bị t/àn t/ật chân phải sau t/ai n/ạn nửa năm trước, tính tình trở nên u uất.

Cảnh này là cậu bị ngã khi đi vệ sinh, dẫn đến tiểu tiện không tự chủ.

Quần ướt sũng, mùi khai xộc lên.

Kỳ Ngôn mặt tái nhợt, môi bặm lại, mắt ngập nh/ục nh/ã.

Cảnh tượng này bị tiểu đoàn tử chứng kiến, với nam chính tự tôn mạnh mẽ, đây là nỗi s/ỉ nh/ục lớn.

Quả nhiên, Kỳ Ngôn thấy bé, ánh mắt trở nên hung dữ như thú non bị thương.

“Cút đi!”

Tiểu đoàn tử không những không đi mà còn chạy tới:

“Anh ngã rồi!Đường Đường đỡ anh!”

“Cút!”

Kỳ Ngôn quát, đẩy mạnh khiến bé ngã nhào.

Tiểu đoàn tử ngã ngồi lên đ/á, đầu gối trầy xước.

Đau khiến bé oà khóc.

Nghe tiếng khóc, người lớn ùa tới.

Khổng Niệm chạy đến trước, lo lắng:

“Đau chỗ nào?”

Tôi thầm mừng.

Tốt, đúng kịch bản, lúc này host sẽ mách nam chính đẩy mình, khiến cậu bị trách m/ắng, kích hoạt h/ận ý.

“Đường Đường... tự nhiên ngã...”

Tiểu đoàn tử nức nở, chỉ Kỳ Ngôn:

“Anh cũng ngã... quần ướt hết rồi...”

Mặt Kỳ Ngôn tái mét, mắt loé lên h/oảng s/ợ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Đời này có người, chẳng đổi lấy tiên duyên

Chương 17
Hai năm phóng túng nhất đời, ta lại cùng đồ đệ vướng vào lưới tình. Cùng hắn trải qua hồng trần hoan lạc, nếm đủ mùi vị nhân gian. Ta đem cả một thân sở học, truyền dạy không chút giấu giếm, khiến hắn trở thành đệ tử phong quang nhất của Kiếm Tông. Đến ngày Đại Hội Tiên Môn, hắn đem cảnh ta và hắn song tu, bày ra trước thiên hạ. Trong gương, gương mặt ta ửng hồng, xiêm y tả tơi. Hắn mỉm cười, thong thả nói với mọi người: “Các ngươi xem, đây chính là vị Chưởng môn mà các người ai ai cũng tôn kính.” “Kỳ thực cũng chỉ là kẻ hèn hạ, cầu người cưỡi mà thôi.” Từ đó, ta trở thành trò cười của toàn tu tiên giới. Đồ đệ ta kế vị chức Chưởng môn, tự tay phế bỏ tiên căn của ta, đuổi ta ra khỏi tông môn. Về sau, ta lưu lạc nhân gian, chịu đủ loại sỉ nhục, dày vò. Kẻ từng là đồ nhi vàng ngọc kia lại đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: “Sư tôn, vì sao người không đến cầu ta?” “Chỉ cần người như xưa, nói đôi lời dịu dàng, ta vẫn sẽ đối tốt với người.”
80.65 K
11 GƯƠNG BÓI Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Anh sẽ bên em cả ngày lẫn đêm

Chương 28
Tôi là người bạn chơi cùng được Lục Minh Hạc đưa về từ trại trẻ mồ côi. Sau khi trưởng thành, tôi trở thành bạn giường của anh ta. Đêm nào anh ta cũng ôm chặt tôi trong lòng, khàn giọng gọi tôi là “anh”. Anh đưa tôi bước vào vòng bạn bè của mình, ăn mặc đi lại chưa từng để tôi thiếu thốn, cũng vô số lần hứa hẹn về tương lai của chúng tôi. Chỉ là trong căn phòng riêng chưa đóng cửa kia, anh ta nhả ra từng vòng khói thuốc quyến rũ. Vẻ mặt đầy ý vị. “Không hiểu mẹ tôi gấp gáp cái gì, tôi đã đồng ý sẽ liên hôn rồi mà.” “Ôn Doãn có tốt đến đâu, tôi cũng sẽ không cưới anh ta.” “Tôi có nhiều sản nghiệp như vậy, chẳng lẽ còn giấu không nổi một người?” “Anh ta không rời khỏi tôi được, về mặt vật chất tôi sẽ không bạc đãi anh ta.” Nhưng trên đời này, chẳng có ai là không thể rời xa ai. Ngày tôi rời đi, anh ta đang vội vã đưa đối tượng liên hôn đi ngắm cực quang. Sau đó, trên một hòn đảo vô danh, Lục Minh Hạc tìm đến. Một thiếu niên mày mắt như tranh vừa dụi mắt bước ra từ trong nhà. Cậu ôm lấy cánh tay tôi làm nũng. “Anh ơi, em muốn ngủ nướng, ôm ôm ngủ tiếp đi, dỗ em đi mà.” Lục Minh Hạc đỏ hoe cả mắt. “Ôn Doãn, anh để một người đàn ông xa lạ lên giường anh, mặc quần áo của anh, còn gọi anh là anh?”
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
6
GƯƠNG BÓI Chương 25
Chúc Ninh Chương 15