“Mày đã ba mươi tám tuổi rồi, trên có già dưới có nhỏ, sắp lên chức mà còn dám ra ngoài đi tìm gái. Mày có n/ão không?”
Tôi nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi hắn mà m/ắng.
Hắn nghẹn lời, ưỡn cổ lên, vẻ mặt buông xuôi hết thảy:
“Thế thì sao? Gỗ đã đóng thành thuyền rồi, chỉ còn cách dùng tiền giải quyết thôi!”
“Tiền?” Tôi cười lạnh một tiếng, “Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Hai triệu à? Mày tưởng là hai trăm đồng sao?!”
“Đây là tống tiền, chỉ có thể báo cảnh sát! Cùng lắm là kiện tụng, tòa phán thế nào chúng ta bồi thường thế ấy!”
Từ Duy ôm ch/ặt lấy chân tôi: “Vợ à, không được báo cảnh sát đâu! Phải ngồi tù đó!”
Hừ, thế thì liên quan gì đến tôi? Đâu phải tôi ngồi tù!
“Dù em không quan tâm anh, cũng phải nghĩ cho Tư Tư chứ!”
Không nhắc Tư Tư thì thôi, vừa nhắc đến Tư Tư, tôi càng gi/ận sôi lên.
Kiếp trước, sau khi ly hôn với tôi, Tư Tư được giao cho hắn, hắn liền cho Tư Tư nghỉ học ngay, gửi về quê cho ông bà nội nuôi.
“Bốp!” Tôi lại t/át hắn một cái, gi/ận run cả người: “Mày đừng có nhắc đến Tư Tư với tao, mày không xứng!”
Nhưng hắn vẫn ôm ch/ặt chân tôi, mặc kệ tôi s/ỉ nh/ục thế nào cũng không chịu buông ra.
Trong lòng tôi cười lạnh, vì hai triệu mà thật sự không cần cả mặt mũi nữa rồi!
“Buông ra, trả điện thoại cho tao, tao gọi cho Ngô Mạn Châu, hỏi xem cô ta rốt cuộc phải làm sao!”
Ngô Mạn Châu chính là cô bạn thân làm luật sư của tôi.
Từ Duy gi/ật mình, trong ánh mắt thoáng hiện nét vui mừng, rồi nhanh chóng che giấu đi.
“Vợ à, em tin anh rồi hả?
“Em đừng nói với cô ấy là anh… được không?”
Tôi hừ lạnh: “Ý là bảo tao bịa chuyện từ không ra có hả?”
“Bảo bối, muộn thế này còn gọi cho chị, nhớ chị rồi hả?”
Vừa bắt máy, giọng Ngô Mạn Châu ngái ngủ vang lên.
Tôi quay lưng lại Từ Duy, bước ra ban công, hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Mạn Châu, có chuyện muốn hỏi cậu.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Một lát sau, Ngô Mạn Châu hỏi: “Sao thế, bảo bối?”
“Cậu biết cạm bẫy tình dục không? Một người bạn tớ gặp phải rồi.”
Tôi tả sơ qua: “Trường hợp này, nếu kiện ra tòa có thắng được không?”
“Thật sự đã làm rồi hả?”
“Ừ,” tôi nghẹn ngào, “nói là hai lần.”
Ngô Mạn Châu im lặng suy nghĩ rất lâu:
“Nói thật, khả năng thắng không cao, như cậu nói, chứng cứ rành rành, bên nữ lại nhất quyết không chịu thay đổi lời khai.
“Khả năng bị phán hi*p da/m rất cao.”
Quả nhiên, giống hệt câu trả lời kiếp trước.
Tôi thở dài: “Biết rồi.”
“Ai vậy?” cô ấy hỏi.
Tôi nhìn ra cửa sổ, những bóng cây mờ ảo ẩn trong bóng tối, thì thầm đáp:
“Còn ai nữa? Từ Duy đó!”
“Cái gì!” Ngô Mạn Châu suýt nhảy dựng lên, “Chồng cậu? Sao có thể?”
Tôi khóc nức nở: “Cậu cũng nghĩ hắn không dám đúng không? Hắn nói s/ay rư/ợu bị người ta lừa.”
Qua điện thoại, tôi cảm nhận rõ sự lúng túng của Ngô Mạn Châu. Dù sao kiếp trước tôi cũng không nói rõ chuyện này với cô ấy.
“Thế cậu định làm sao?”
Tôi nghĩ một lát: “Mạn Châu, nếu cậu nhận vụ kiện này, có thắng được không?”
“Cậu đi/ên rồi? Bên kia chưa kiện, lẽ nào cậu định chủ động bảo Từ Duy ra đầu thú?
“Nhỡ hắn bị kết án thì sao? Cậu làm sao? Tư Tư làm sao? Để người ta chỉ trỏ sau lưng đấy!”
Ngô Mạn Châu phân tích giúp tôi, nghe xong tôi hơi chùng xuống: “Tớ cũng không muốn vậy, nhưng đó là hai triệu mà! Rõ ràng biết bên kia tống tiền, tớ không cam tâm!”
Đúng vậy, Từ Duy dám mạo hiểm làm chuyện này, chẳng phải cũng vì chắc mẩm tôi và hắn nhiều năm vợ chồng, lợi ích đã gắn ch/ặt, dù vì con cái, tôi cũng không dám làm bậy sao?
Ngô Mạn Châu khuyên nhủ:
“Ngoan, gia đình hòa thuận, chẳng phải là điều cậu luôn mong muốn sao? Từ Duy bình thường đối xử với cậu tốt thế kia! Huống chi hắn cũng nói, chỉ vì s/ay rư/ợu bị người ta lừa.
“Chị biết sự việc xảy ra đột ngột, giờ cậu khó chịu, không chấp nhận nổi; nhưng tình cảm giữa cậu và Từ Duy không có vấn đề lớn, chị mong cậu bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ đã.
”
Thấy tôi không nói gì thêm, Ngô Mạn Châu lại nói: “Cậu nghỉ ngơi ngủ một giấc đã, suy nghĩ cho rõ ràng.
“Dĩ nhiên, bất cứ quyết định nào của cậu, chị đều ủng hộ!”
Tôi gật đầu: “Ừ, biết rồi, cảm ơn cậu.”
Cúp máy, tôi nhìn chiếc điện thoại giống hệt máy mình, không nhịn được cười.
Sau khi trọng sinh trở về, tôi đổi sang dòng máy giống Từ Duy.
Từ Duy vốn không quan tâm mấy thứ này, chắc vẫn chưa phát hiện lúc nãy hắn lỡ đưa nhầm điện thoại của mình cho tôi.
Vừa bắt máy đã gọi bảo bối.
Ngô Mạn Châu, Từ Duy, hai người các người, rốt cuộc đã cấu kết với nhau bao lâu rồi?
Kiếp trước đến khi tôi ch*t, tôi vẫn tưởng người Từ Duy ngoại tình là cô sinh viên Trần Tiểu Chi kia.
Dù sao, Từ Duy và Ngô Mạn Châu chưa từng công khai bao giờ.
Mà từ đầu đến cuối, Ngô Mạn Châu đều đứng cùng phe với tôi, m/ắng chuyện bội nghĩa vo/ng ân của Từ Duy còn gay gắt hơn cả tôi.
Không ngờ, nghi vấn được giải đáp vào ngày tôi trọng sinh.
Vừa trọng sinh trở về, tôi mơ màng đỗ xe bên đường. Đồng nghiệp trêu chọc, dán lên xe tôi một tờ giấy ph/ạt giả.
Tôi tưởng thật, vội đăng nhập 12123 xem vi phạm. Ai ngờ lật lại, phát hiện một năm qua đã có 3 lần vi phạm.
Tôi nhíu mày.
Từ Duy luôn tự nhận lái xe giỏi, mỗi lần tôi lái, hắn đều ngồi ghế phụ bắt bẻ đủ điều.
Đè nắp cống bị m/ắng, chuyển làn vượt xe chậm cũng bị m/ắng, huống chi lúc tôi lẫn lộn trái phải rẽ nhầm đường.
Nếu tôi vi phạm, hắn không khỏi ngầm chê tôi là tài xế nữ đâu.
Nghĩ đến đây, tôi thấy không ổn, vội mở từng cái ra xem.
Một lỗi là chủ và phụ không thắt dây an toàn.
Tôi ngạc nhiên, dù đôi khi Từ Duy lười biếng cài dây ra sau để tránh cảnh báo của xe, nhưng mỗi lần tôi ngồi ghế phụ đều ngoan ngoãn thắt dây đàng hoàng.
Nếu tôi ngồi ghế phụ không thắt dây bị chụp vi phạm, hắn đã gọi điện m/ắng ch*t tôi rồi.
Mở ảnh ra, tôi sững sờ.
Người ngồi ghế phụ là một phụ nữ.
Không chụp rõ mặt, nhưng chắc chắn không phải tôi.
Từ Duy và cô ta không thắt dây an toàn, là vì Từ Duy nghiêng người, đang sờ ng/ực cô ta.
Lúc đầu, tôi tưởng là Trần Tiểu Chi kiếp trước.
Không ngờ, phóng to lên, lại thấy bên cổ người phụ nữ mờ ảo kia có hình xăm hoa hồng đỏ.
Ngô Mạn Châu cũng có – hồi nhỏ cô ấy bị nước sôi bỏng vùng da đó, để lại vết s/ẹo sần sùi, nên lớn lên xăm một đóa hồng che đi.