Thẩm thay bất cần thường ngày, đôi mắt dài nhìn ám ảnh và nghiêm túc. im hắn thở phào khóe gi/ật giật cuối cùng gì, đưa định tôi.
Tôi lùi một tránh đơ cứng giữa trung. khẽ hỏi Giang đợi một lát không.
Anh do gật rồi đi sang nơi khác.
Tôi quay lại nhìn đang gần đưa chặn lại ánh mắt kiên quyết: Mục, đây lần cuối - từng thích cậu. Dù hồi cấp ba hay bây giờ, bao giờ."
Thẩm cười: "Làm thể? Lời dối như hành động thì không... Khúc Ưu, đừng tự lừa mình nữa."
Tôi nâng giọng: "Rốt cuộc ai mới người tự lừa dối? Nếu thích, mỗi cuối tuần về xem đ/á bóng? Sao lại thúc giục Sao biết nguyện vọng đến Hàng Châu rồi cũng theo?"
"Thẩm Mục!" ngắt hắn, mất kiên nhẫn: "Chuyện của cần lỗi nghe để ki/ếm tiền sinh hoạt, thúc học do chú nhờ, xem bóng đ/á cũng chẳng phải cậu."
Đôi mắt tối sầm: "Vậy ai?"
Tôi lạnh "Từ đã Giang..."
Thẩm đỏ mắt gào lên: "Tôi tin! Đừng nữa!"
Tôi phớt "Tất Giang Sách. Có ấy, mới nhờ dẫn đi xem bóng. Nếu hôm đó mọi người trêu tôi, lẽ và ấy đã chẳng bao giờ gặp lại."
Thẩm trợn mắt cảnh cáo: "Giang người thế nào? Gia đình hắn đã đặt hôn ước rồi, liệu hắn để mắt đến cô? Bây giờ quan cô muốn..."
*Bốp!*
Một cái t/át giáng xuống khiến im bặt. lạnh giọng: "Đừng đem dơ bẩn của mình suy cho người khác. Thích Giang chuyện của Dù đến ấy, cũng sẽ bao giờ chọn cậu."
...
Sau khi về căn hộ mới, Chu Manh hỏi "Sao gọi Giang Sách?"
Tôi cười: "Anh ấy dạo này bận lắm."
Đúng tiếng gõ cửa vang lên. Giang đứng ngoài tóc ướt nhễ nhại, trên "Đi nghe em nhà, đến chúc mừng."
Chu Manh và Tiểu Vũ chóng cáo lui. Giang xắn dẹp, đột nhiên vòng phía khàn đặc: "Khúc Ưu... Anh mất ngủ đã lâu. đó nghe hết rồi. Dù em mượn để chối hắn, cũng em... hãy lừa dối thêm chút nữa."
Tim thắt "Em thật lòng thích anh! Từ những bóng năm ấy, thi vào Hàng tất để gặp anh."
Giang siết ch/ặt vòng tay, nghẹn ngào: "Lời này... thật lòng chứ?"
"Ừ."
Những giọt nước nóng hổi rơi xuống vai Lần tiên thấy người đàn ông kiêu ngạo ấy khóc.