Tâm trạng vui vẻ khi đi du lịch đã bị họ phá hỏng hoàn toàn.
Tôi hít một hơi thật sâu: "Mấy cuốn sách của tôi đâu? Còn quần áo và bộ sưu tập tem quý của tôi nữa?"
Con trai vẫy tay: "B/án đồng nát rồi."
Mẹ vợ còn thêm dầu vào lửa: "Bà nội Đại Hữu này, không phải tôi nói khích, nhưng tôi chưa thấy ai m/ù quá/ng như bà bao giờ. Bà ngoại Chương Trình già cả rồi, bà dẫn đi ngoài đường lỡ đột tử thì bà gánh vác nổi không?"
M/áu dồn lên n/ão, tôi túm tóc bà ta lôi ra cửa: "Bà cũng sắp xuống lỗ rồi mà ăn nói đ/ộc địa thế? Sợ mình không sống thọ bằng mẹ tôi à? Đây là nhà của tôi, các người chiếm tổ chim cưỡng còn đắc ý lắm nhỉ?"
Con dâu gào lên: "Bà già ch*t ti/ệt này! Đồ góa phụ đen khắc tử khắc phu! Bà dám đ/á/nh mẹ tôi, tôi cho bà biết tay!"
Tôi gi/ật mình buông tay. Nó vừa gọi tôi là góa phụ đen? Còn bảo tôi khắc cha khắc chồng?
Con trai gãi đầu bực dọc: "Mẹ! Mẹ định gây sự đến bao giờ? Mẹ đã đưa bà ngoại đi Bắc Kinh rồi, đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ rồi, giờ còn mặt dày về đây làm gì?"
Tôi về nhà làm gì ư? Đây là nhà của tôi!
Giấy tờ nhà đất đều để trong này, tôi cần b/án nhà thì phải lấy chứng từ chứ!
Con dâu xông vào khiến mẹ vợ có cơ phản công, bà ta cắn vào tay tôi. Còn con trai thì ôm ch/ặt người tôi: "Mẹ ơi, có gì từ từ nói, đ/á/nh nhau như trẻ con thế này làm gì?"
Tôi tức nghẹn họng. Dù hai người đ/á/nh một nhưng tôi tự tin không thua. Nhưng con trai giả vờ can ngăn lại khóa ch/ặt tay chân tôi, khiến tôi đành chịu trận.
Mẹ vợ t/át tôi rõ mạnh: "Già rồi không ở nhà trông cháu, cứ lăng nhăng lung tung. Nhà này con gái tôi làm chủ từ ngày về làm dâu! Đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ còn quay về làm gì?"
Bà ta t/át tôi ba cái liền. Con dâu trợn mắt nhìn, con trai ghì ch/ặt người tôi. Tôi thấy ngột thở, liền chộp lọ hoa trên tủ đ/ập vào đầu con trai.
Bụp! Cuối cùng cũng thoát được. Mẹ vợ đứng hình, con dâu hét chói tai. Tôi tranh thủ đ/á túi bụi vào mẹ vợ: "Cút khỏi nhà tôi ngay!"
Con trai thều thào: "Mẹ... mẹ đ/á/nh con..."
Tôi vỗ mặt nó: "Từ nay mày chỉ có một mẹ là bà nhà vợ. Cút ngay!" Cháu nội Đại Hữu khóc thút thít trong lòng mẹ.
Khi xe cấp c/ứu đến, con dâu lườm tôi: "Làm á/c có trời biết, già đừng hòng nhờ vả bọn tôi!"
Đợi họ đi hết, tôi mở két sắt. May sao chúng không biết mật mã, giấy tờ vẫn nguyên vẹn. Tôi thu dọn hết chứng từ, vàng bạc rồi rời khỏi căn nhà tan hoang.
7
Mấy căn nhà gần trường học của tôi b/án rất nhanh. Chỉ vài ngày sau, trừ căn hộ cũ ngày xưa, tôi b/án sạch để m/ua căn hộ dưỡng lão. Vào ở mới biết Kiều Huệ sống thoải mái thật.
Quản lý toàn cựu sinh viên thể dục cao 1m8. Kiều Huệ cười hể hả: "Thấy chưa? Tôi có lừa bà không?"
Tôi chép miệng: "Nhưng dùng người tài thế này hơi phí nhỉ?"
Bà ta vỗ vai tôi: "Bà không hiểu rồi. Họ được đào tạo bài bản, sửa ống nước, thay bóng đèn, lỡ ai ngất xỉu còn bế công chúa được nữa."
Nhân viên phục vụ toàn các cô gái nhẹ nhàng. Ngày ngày khám sức khỏe, dạo phố, cơm nước đưa tận cửa. Không cần giặt đồ cho cả nhà, không lăn vào bếp khói m/ù mịt.
Sống ở đây vài ngày, tôi gửi 200 triệu tiết kiệm kỳ hạn 5 năm. Lãi hàng tháng cộng với lương hưu đủ chi tiêu. Thi thoảng quay clip mẹ tôi vui vẻ gửi nhóm chat, các chị tôi liền thả tim.
Dì hai còn hay gửi tiền, tôi đành dùng m/ua thực phẩm chức năng nhờ bếp nấu cho mẹ.
Một hôm nhân viên báo có người tự xưng con trai đang gây rối ở cổng. Tôi dặn dò mẹ xong ra gặp.
Gặp Chương Trình tiều tụy, mặt mày hốc hác. Nó gi/ận dữ: "Mấy tuần qua tụi con ở nhà ngoại cho tiện. Hôm nay về nhà lấy đồ thì thấy nhà đã đổi chủ? Mẹ b/án căn nhà cưới của chúng con rồi sao?"
Tôi bình thản: "Ừ, b/án rồi."
Chương Trình trợn tròng: "Mẹ bị đi/ên à? Khu này gần trường gần bệ/nh viện, thuận tiện cho công việc chúng con thế này! Mẹ không thiếu tiền, phá hoại làm gì?"